yǎng dú
yǎng mò
yǎng gào
yǎng pān
yǎng shí
yǎng zhèn
yǎng zhàng
yǎng xī
yǎng yǎng
yǎng shǒu
yǎng fǔ
yǎng liǎn
yǎng yǒng
yǎng wàng
yǎng hé
yǎng shān
yǎng zhǐ
yǎng shēn
yǎng chéng
yǎng zuān
yǎng tiān
yǎng mù
yǎng qǐ
yǎng zhàng
yǎng jiè
yǎng wū
yǎng píng
yǎng shì
yǎng fǔ
yǎng yào
yǎng gǒng
yǎng zhì
yǎng tǐ
yǎng miàn
yǎng bǔ
yǎng guāng
yǎng gāo
yǎng wò
yǎng chén
yǎng dài
yǎng zàn
yǎng bān
yǎng jǐ
yǎng sī
yǎng dá
yǎng jiǎo
yǎng shè
yǎng lài
yǎng chéng
yǎng zhān
yǎng chǐ
yǎng jiè
yǎng liú
yǎng wǎ
⒈ 谓依靠他人哺养、供养。
引《新唐书·沙陀传赞》:“沙陀始归命天子,仰哺于边,世喋血助征讨,常为边兵雄。”
宋曾巩《与刘抗龙图启》:“四弟怀仰哺之託,九妹有待年之期。”
《资治通鉴·唐高祖武德四年》:“足下乃以三军之众,仰哺他人;千金之资,坐供外费,良非上策。”
1. 脸向上,与“俯”相对:仰首。仰望。
2. 敬慕:久仰。敬仰。
3. 依赖:仰承。仰赖。仰仗。仰人鼻息。
4. 旧时公文用语。上行文中用在“请、祈、恳”等字之前,表示恭敬;下行文中表示命令:仰即尊照。
5. 服下,指服毒:仰药(服毒药自杀)。仰毒。
6. 姓。
哺读音:bǔ哺bǔ(1)(动)喂(不会取食的幼儿)。(2)(名)咀嚼着的食物:~乳|~养|~育。