jiā huì
jiā wén
jiā shì
jiā shèng
jiā rì
jiā zuò
jiā shè
jiā yīn
jiā zhèng
jiā hǎo
jiā yán
jiā zhèn
jiā kè
jiā kuàng
jiā lì
jiā jìng
jiā shí
jiā shǒu
jiā yùn
jiā shì
jiā xù
jiā xīng
jiā kǒu
jiā rén
jiā bīn
jiā yě
jiā jù
jiā piān
jiā duì
jiā ǒu
jiā sī
jiā jié
jiā bīng
jiā miào
jiā yáo
jiā jué
jiā shàng
jiā jǐng
jiā qì
jiā měi
jiā kuài
jiā shí
jiā zhuó
jiā yán
jiā ér
jiā lǚ
jiā qù
jiā yùn
jiā fù
jiā míng
jiā niàng
jiā chén
jiā wèi
jiā lì
jiā hán
jiā pǐn
jiā liáng
jiā jì
jiā shēng
jiā ǒu
jiā gòu
jiā xiá
jiā gòu
jiā pèi
jiā zhì
jiā mù
jiā míng
jiā zhì
jiā zhǒng
jiā sè
jiā juàn
jiā chéng
jiā shí
jiā huì
jiā zhào
jiā yǔ
jiā shù
jiā chǔ
jiā qì
jiā xī
jiā guān
jiā qiàn
jiā huà
jiā chuán
jiā chèn
jiā qī
jiā huà
⒈ 佳兆,好的征兆。
引清蒲松龄《聊斋志异·罗刹海市》:“自奉裳衣,似有佳朕,烦君命名。”
苏曼殊《断鸿零雁记》第五章:“江村寒食,风雨飘忽,余举目四顾,心怦然动,窃揣如斯景物,殆非佳朕。”
佳jiā(形)美;好:~句|~音|成绩甚~|身体欠~。
朕读音:zhèn朕zhèn(代)古泛指“我的”或“我”;自秦始皇起专用作皇帝自称。朕zhèn(动)〈书〉预兆:~兆。