qiān zàng
guó zàng
luǒ zàng
fù zàng
liú zàng
màn zàng
jiǎ zàng
niǎo zàng
hù zàng
gǎo zàng
xùn zàng
jiǎn zàng
guī zàng
biǎn zàng
bó zàng
chì zàng
fǎn zàng
diào zàng
lǚ zàng
cóng zàng
bìn zàng
luǒ zàng
jì zàng
luò zàng
mù zàng
yù zàng
suí zàng
bǔ zàng
fǎn zàng
gèng zàng
tuō zàng
cóng zàng
kě zàng
chì zàng
ān zàng
hái zàng
hé zàng
chǒng zàng
zhù zàng
zǔ zàng
gǎo zàng
luǒ zàng
dào zàng
yí zàng
dà zàng
fù zàng
mái zàng
tiān zàng
hǎi zàng
péi zàng
gǎo zàng
gōng zàng
yú zàng
sāng zàng
yáo zàng
gǎi zàng
bào zàng
hòu zàng
huǒ zàng
liǎn zàng
wò zàng
luǒ zàng
zhào zàng
⒈ 合葬。亦谓葬于先茔之旁。
引《礼记·丧礼小记》:“祔葬者不筮宅。”
孙希旦集解:“祔葬,谓葬於祖之旁也。”
《宋书·少帝纪》:“孝懿皇后祔葬於兴寧陵。”
《南史·后妃传上·宋孝懿萧皇后》:“帝遗旨:‘太后百岁后不须祔葬。’”
唐王维《故任城县尉裴府君墓志铭》:“祔葬于凤栖原先府君之塋。”
《续资治通鉴·宋度宗咸淳八年》:“文焕斩四卒,以贵祔葬顺冢。”
1.古代祭名。送死 者的神主入祖庙,与其先祖共享祭祀。
2.合葬。
葬读音:zàng葬zàng(1)(名)掩埋死者遗体:埋~|安~。(2)(名)泛指处理死者遗体。