màn zàng
luǒ zàng
péi zàng
diào zàng
lǚ zàng
suí zàng
yí zàng
huǒ zàng
fù zàng
gǎi zàng
bó zàng
gǎo zàng
bìn zàng
luǒ zàng
kě zàng
liǎn zàng
luǒ zàng
hòu zàng
jiǎn zàng
luò zàng
jiǎ zàng
chì zàng
bǔ zàng
gèng zàng
gǎo zàng
hù zàng
luǒ zàng
yù zàng
wò zàng
zǔ zàng
qiān zàng
guī zàng
chǒng zàng
xùn zàng
tuō zàng
liú zàng
yú zàng
cóng zàng
mù zàng
yáo zàng
sāng zàng
gōng zàng
bào zàng
fǎn zàng
jì zàng
zhù zàng
mái zàng
chì zàng
zhào zàng
biǎn zàng
fǎn zàng
dào zàng
gǎo zàng
tiān zàng
guó zàng
cóng zàng
fù zàng
hái zàng
niǎo zàng
hǎi zàng
ān zàng
dà zàng
hé zàng
⒈ 宋代大臣或贵戚死亡,皇帝遣内侍监护葬事,称“勑葬”。
引宋陆游《老学庵笔记》卷九:“贵臣有疾宣医,及物故勑葬,本以为恩,然中使挟御医至,凡药必服,其家不敢问,盖有为医所误者。勑葬则丧家所费,至倾竭貲货,其地又未必善也。故都下谚曰:‘宣医丧命,勑葬破家。’”