dàn tuó
dàn yàn
dàn bó
dàn yàn
tán tái
dàn yuǎn
dàn dàn
dàn báo
dàn duì
dàn rán
dàn níng
dàn dàng
dàn zhù
dàn huà
dàn zhù
dàn wèi
dàn rú
dàn duì
dàn yǎ
dàn yàng
dàn gǎn
dàn zāi
dàn yě
dàn jiǎn
dàn yàn
dàn huái
dàn máng
dàn nìng
dàn dàn
dàn duò
dàn mò
dàn lǜ
yóu dàng
dòng dàng
zhèn dàng
xián dàng
chú dàng
xiāo dàng
guàng dang
diē dàng
qīng dàng
tiāo dàng
bǎn dàng
dàn dàng
chuī dàng
chū dàng
shàn dàng
dǔ dàng
juān dàng
zhū dàng
bèn dàng
bǎn dàng
qiān dàng
táo dàng
bēi dàng
yāng dàng
tiáo dàng
kuàng dàng
huǎng dàng
bēn dàng
bǒ dàng
ào dàng
yōu dàng
bó dàng
zòng dàng
pò dàng
gǔ dàng
bō dàng
xiāo dàng
bǎi dàng
yú dàng
huàng dàng
fén dàng
chí dàng
jiāo dàng
jìn dàng
xì dàng
hào dàng
piáo dàng
yǒu dàng
tǎn dàng
mǎng dàng
yuán dàng
yě dàng
liú dàng
huǐ dàng
piāo dàng
diān dàng
bó dàng
hé dàng
mó dàng
mí dàng
dí dàng
tī dàng
kè dàng
diào dàng
tóng dàng
dài dàng
qū dàng
chōng dàng
yín dàng
xié dàng
pì dàng
huàng dàng
hào dàng
jiǎo dàng
shén dàng
ní dàng
mǐn dàng
hān dàng
jīn dàng
qǐ dàng
chàng dàng
dié dàng
fàn dàng
làng dàng
qī dàng
bū dàng
jiǎn dàng
zhèn dàng
cháo dàng
yè dàng
kuáng dàng
kāi dàng
xīn dàng
zì dàng
bēng dàng
huí dàng
xiáo dàng
tǎn dàng
zǎo dàng
jī dàng
yí dàng
qīng dàng
cán dàng
yù dàng
mó dàng
guàn dàng
piāo dàng
háo dàng
mǎng dàng
xiū dàng
hào dàng
xiāo dàng
máng dàng
sǎo dàng
qiáo dàng
hú dàng
yīng dàng
dàn dàng
náo dàng
tǎng dàng
yí dàng
dié dàng
tiào dàng
chuàng dàng
shuā dàng
gǔ dàng
huàng dang
tián dàng
fēi dàng
fù dàng
tǎo dàng
lú dàng
fán dàng
chuǎng dàng
fèn dàng
pī dàng
bīng dàng
xiāng dàng
qīng dàng
téng dàng
kuò dàng
sào dàng
yì dàng
huò dàng
gàng dàng
lún dàng
tāo dàng
jiān dàng
dàn dàng
áo dàng
tū dàng
gǎn dàng
huí dàng
juān dàng
lí dàng
yáo dàng
jiǎn dàng
chí dàng
bō dàng
shē dàng
yáo dàng
wěi dàng
yì dàng
fàng dàng
pū dàng
píng dàng
pái dàng
sàn dàng
fú dàng
yì dàng
xī dàng
tián dàng
jué dàng
yí dàng
犹骀荡。谓使人[.好工具]和畅。多形容春天的景物。
犹放达。
犹骀荡。谓使人和畅。多形容春天的景物。
南朝宋鲍照《代白紵曲》之二:“春风澹荡侠思多,天色净渌气妍和。” 唐陈鸿《长恨歌传》:“赐以汤沐,春风灵液,澹荡其间。” 宋朱淑真《西江月·春半》词:“恰如飞鸟倦知还,澹荡梨花深院。”
犹放达。
唐李白《古风》之十:“吾亦澹荡人,拂衣可同调。” 宋陆游《春晚风雨中作》诗:“頽然耐辱君无怪,元是人间澹荡人。” 清顾贞观《秋晓登沧浪亭呈宋中丞》诗:“由来澹荡人,别作流传计。”
舒缓荡漾。
1. 恬静、安然的样子:澹泊。澹漠。澹薄。恬澹。
2. 水波纡缓的样子:澹淡。澹澹。
荡读音:dàng荡dàng(1)(动)摇动:~桨。(2)(动)洗涤;清除:涤~。(3)(动)放纵、不受拘束:放~。(4)(动)走来走去;无事闲逛:游~。(5)(名)浅水湖:芦花~。