zhé cuàn
zhé jiàng
zhé mìng
zhé chì
zhé qì
zhé qiān
zhé diào
zhé pèi
zhé suǒ
zhé zhuì
zhé chù
zhé xiàn
zhé mín
zhé qū
zhé fá
zhé shù
zhé zú
zhé lì
zhé jiàn
zhé xǐ
zhé qiǎn
zhé yùn
zhé jí
zhé luò
zhé zhì
zhé biǎn
zhé zhì
zhé jiè
zhé jiù
zhé huàn
zhé yuàn
zhé guò
zhé qiǎn
zhé xiào
jiǎng fá
fèi fá
kē fá
yì fá
bǎi fá
míng fá
biǎn fá
chù fá
tiān fá
kē fá
biān fá
zhé fá
tà fá
lián fá
gàn fá
yóu fá
fù fá
shēn fá
jí fá
liàng fá
kè fá
jiū fá
qīn fá
jīn fá
zāng fá
zhēng fá
sī fá
kè fá
jiù fá
xiōng fá
kù fá
yāng fá
guǐ fá
zhū fá
gōng fá
wǔ fá
shé fá
xiàn fá
shǎng fá
gōng fá
cè fá
xíng fá
tī fá
diàn fá
dǎn fá
yīn fá
yì fá
yóu fá
jí fá
chī fá
juān fá
zuì fá
xùn fá
zhòu fá
xíng fá
zhàng fá
zhōng fá
pū fá
jué fá
yì fá
shèn fá
huò fá
huǐ fá
fēi fá
shěn fá
rèn fá
yīn fá
chǔ fá
xùn fá
jìn fá
wēi fá
lěi fá
chéng fá
zhòng fá
shì fá
qiǎn fá
yán fá
yì fá
piān fá
cān fá
zé fá
xiǎn fá
shòu fá
fàn fá
bìn fá
⒈ 亦作“讁罚”。惩罚,处罚。
引《史记·张丞相列传》:“鼂错为内史,贵幸用事,诸法令多所请变更,议以謫罚侵削诸侯。”
《后汉书·虞诩传》:“是时长吏、二千石听百姓讁罚者输赎,号为‘义钱’,託为贫人储,而守令因以聚敛。”
五代王定保《唐摭言·阴注阳受》:“復谓翱曰:‘所写章不谨,某向甚惧謫罚。’ 翱对以自札,固无错误。”
清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录一》:“某立身无玷,居官有绩,然门径向凶方,营建犯凶日,罪当謫罚。”
谪zhé(1)(动)〈书〉封建时代高级官吏因罪被罚降职或流放。(2)(动)〈书〉指神仙受了处罚;降到人间(迷信):有人把李白称为~仙人。(3)(动)〈书〉责备;指摘:众人交~。
罚读音:fá罚fá(动)处分、惩处:~款。