jīn qiáo
jīn qú
jīn zhǔ
jīn guān
jīn liáng
jīn gǔ
jīn zhǔ
jīn tiē
jīn hòu
jīn zì
jīn yè
jīn lì
jīn qián
jīn mò
jīn jīn
jīn tóng
jīn ruán
jīn jì
jīn shè
jīn bān
jīn zú
jīn ài
jīn yì
jīn bù
jīn fá
jīn dá
jīn tú
jīn fā
jīn liú
jīn dī
jīn diàn
jīn gàn
jīn tíng
jīn qiè
jīn shuì
jīn pù
jīn tuò
jīn rùn
jīn dài
jīn qú
jīn sì
jīn jìng
jīn qì
jīn háng
jīn rén
jīn qiǎn
jīn mén
jīn jì
jīn yào
jīn jì
jīn dài
jīn tóu
jīn lù
jīn shuǐ
jīn lóu
jīn tú
jīn jì
jīn tōng
jīn jìng
jīn yá
jīn sòng
jīn fèi
jīn àn
jīn dù
jīn zé
jīn nì
jīn làng
jīn zhù
jīn luó
jīn gū
jīn tiē
jīn shì
jīn shī
jīn mài
jīn cháng
⒈ 岸;水边。
引《书·微子》:“今殷其沦丧,若涉大水,其无津涯。”
孔传:“言殷将没亡,如涉大水无涯际,无所依就。”
宋李纲《小字华严经合论后序》:“如泛巨海,浩无津涯,必观星斗乃辨方所。”
⒉ 范围;边际。
引唐高适《三君咏·郭代公》:“代公实英迈,津涯浩难识。”
元刘壎《隐居通议·诗歌二》:“今人读杜诗,见汪洋浩博,茫无津涯,随羣尊慕而已,莫知其所从也。”
王闿运《<八代文粹>序》:“自餘撏摭,莫识津涯。”
⒊ 依靠,凭依。
引《朱子语类》卷一〇四:“某是自十六七时下工夫读书,彼时四旁皆无津涯。”
清金农《书<和靖先生集>后》诗:“不婚不宦失津涯,身后高名动慕嗟。”
水边。
津jīn(1)(名)唾液:~液。(2)(名)汗:遍体生~。(3)(形)润泽。津jīn(名)渡口:~渡|关~|要~。
涯读音:yá涯yá(名)水边;泛指边际:~际。