yīng zān
yīng rǎng
yīng huī
yīng miǎn
yīng hù
yīng ruí
yīng fú
yīng níng
yīng guān
yīng zǔ
yīng qíng
yīng wǎng
yīng shuāi
yīng mí
yīng luò
yīng fú
yīng pèi
yīng ěr
yīng suí
yīng dǎo
yīng ruí
yīng suì
yīng biàn
yīng dǐng
yīng suì
yīng mào
yīng fú
zhān hù
xiàng hù
cháo hù
xuē hù
xuán hù
mù hù
yī hù
tóu hù
zhú hù
bǎi hù
jìn hù
miǎn hù
mǐn hù
lán hù
wàn hù
yá hù
zhí hù
bǎn hù
zhěng hù
yú hù
diǎn hù
páo hù
shuǎng hù
zhǔ hù
huá hù
yù hù
liǎn hù
yīng hù
shēn hù
chū hù
yí hù
bǎ hù
hái hù
⒈ 冠带和手板。亦借指官吏。
引《文选·颜延之<皇太子释奠会作诗>》:“缨笏匝序,巾卷充街。”
李善注:“缨笏,垂缨秉笏也,皆朝臣之服,故举服以明人。”
清陈康祺《燕下乡脞录》卷一:“讲解移晷,缨笏塞巷,巾卷充街,莫不倾听忘倦。”
清唐孙华《次韵酬宫恕堂》:“落落餘数子,趋朝繫缨笏。”
缨yīng(1)(名)古代帽子上系在颔下的带子;也泛指带子:~帽|长~。(2)(名)(~儿)缨子(3)(名):红~枪。(4)(名)(~儿)缨子。(5)(名)缨子:芥菜~儿。
笏读音:hù笏hù(名)古代君臣在朝廷上相见时手中所拿的狭长板子;用玉、象牙或竹制成;上面可以记事。