fān bù
fān fú
fān hòu
fān dǐ
fān fáng
fān wéi
fān yuè
fān biǎo
fān yí
fān hòu
fān shì
fān qiáng
fān yì
fān qī
fān yǎn
fān tiáo
fān bāng
fān hàn
fān shǔ
fān luò
fān wèi
fān bó
fān tái
fān fēng
fān niè
fān hàn
fān bì
fān lí
fān jué
fān yuán
fān sī
fān dī
fān fǔ
fān chén
fān zhuàn
fān wáng
fān kǔn
fān guó
fān kù
fān chǔ
fān píng
fān dùn
fān xuān
fān chē
fān chái
fān hàn
fān luó
fān zhèn
fān hùn
fān yuán
yā zhèn
ān zhèn
jú zhèn
fǔ zhèn
bīng zhèn
jù zhèn
cūn zhèn
shì zhèn
jù zhèn
jìng zhèn
bǎo zhèn
chū zhèn
yǎn zhèn
běi zhèn
chǔ zhèn
fǔ zhèn
huán zhèn
dà zhèn
xiǎo zhèn
shǒu zhèn
biān zhèn
jié zhèn
jūn zhèn
fān zhèn
wài zhèn
liú zhèn
sōng zhèn
fǔ zhèn
fú zhèn
jiē zhèn
pàn zhèn
fāng zhèn
bīng zhèn
fēng zhèn
sì zhèn
xiāng zhèn
lián zhèn
chéng zhèn
xū zhèn
zuò zhèn
wò zhèn
zhǐ zhèn
jīng zhèn
dū zhèn
zhòng zhèn
zuò zhèn
⒈ 地方方面长官。
引《三国志·蜀志·许靖传》:“﹝张子云﹞今虽临荒域,不能参与本朝,亦国家之藩镇,足下之外援也。”
清昭槤《啸亭杂录·论三逆》:“命吴三桂 ……等世守边圉,以为藩镇。”
⒉ 藩卫镇抚。
引《三国志·吴志·陆凯传》:“愿陛下简文武之臣,各勤其官,州牧督将,藩镇方外,公卿尚书,务脩仁化。”
⒊ 唐代初年在重要各州设都督府, 睿宗时设节度大使, 玄宗时又在边境设置十节度使,通称“藩镇”。各藩镇掌管一个地区的军政,后来权力逐渐扩大,兼管民政、财政,掌握全部军政大权,形成地方割据,常与朝廷对抗。
唐代在边陲各地设置节度使,镇守土地,抵御外侮,称为「藩镇」。
藩fān(1)(名)篱笆:~篱。(2)(名)屏障。(3)(名)封建王朝的属国或属地:~邦。
镇读音:zhèn镇zhèn(1)(动)压;抑制:~纸|~痛。(2)(动)安定。(3)(动)用武力维持安定:~守|坐~。(4)(名)镇守的地方。(5)(名)行政区划单位;一般由县一级领导。(6)(名)较大的市集。(7)(动)把食物、饮料等同冰块放在一起或放在冷水里使凉:冰~汽水。(8)(Zhèn)姓。镇zhèn(1)〈书〉(2)(副)时常:十年~相随。(3)(形)表示整个的一段时间:~日(整天)。