fān chén
fān yuán
fān bù
fān dī
fān hàn
fān sī
fān fēng
fān kù
fān hàn
fān hòu
fān fáng
fān wéi
fān dùn
fān dǐ
fān fú
fān biǎo
fān hàn
fān chái
fān chē
fān bāng
fān luó
fān niè
fān yì
fān yuè
fān bì
fān jué
fān wáng
fān hùn
fān tiáo
fān chǔ
fān guó
fān zhuàn
fān yǎn
fān shì
fān tái
fān luò
fān yuán
fān shǔ
fān píng
fān lí
fān zhèn
fān kǔn
fān qiáng
fān wèi
fān yí
fān bó
fān fǔ
fān hòu
fān qī
fān xuān
bù xuān
jié xuān
chàng xuān
bù xuān
fū xuān
yì xuān
fān xuān
chuán xuān
zhòng xuān
zhū xuān
guāng xuān
bái xuān
dào xuān
jǐn xuān
kǒu xuān
kǒng xuān
bǐ xuān
dì xuān
jiǎng xuān
fēng xuān
guān xuān
pī xuān
jī xuān
yì xuān
chéng xuān
jiā xuān
huī xuān
xún xuān
zhāng xuān
fǔ xuān
xiè xuān
fèng xuān
chén xuān
fān xuān
dān xuān
mù xuān
wén xuān
bān xuān
shù xuān
bān xuān
jiū xuān
yán xuān
⒈ 比喻卫国重臣。
引语本《诗·大雅·崧高》:“四国于蕃,四方于宣。”
马瑞辰通释:“‘宣’,当为‘垣’之叚借……‘四国于蕃,四方于宣’犹《板》之诗:‘价人维藩,大师维垣’也。”
唐白居易《杭州刺史谢上表》:“合当鼎鑊之诛,尚忝藩宣之寄。”
宋秦观《代谢敕书奖谕表》:“因缘肺腑之亲,昧冒藩宣之寄。”
《续资治通鉴·元泰定帝泰定二年》:“臣小国藩宣之寄,犹惧不任,乞付於子,况朝廷之上相哉!敢以死请。”
⒉ 用以指藩国、藩镇。
引唐白居易《崔群可秘书监分司东都制》:“辅弼藩宣,不失其道。”
藩fān(1)(名)篱笆:~篱。(2)(名)屏障。(3)(名)封建王朝的属国或属地:~邦。
宣读音:xuān宣xuān(1)(动)公开说出来;传播、散布出去:~德|~读|~传。(2)(动)疏导:~泄。(3)(动)宣召。(4)(名)指安徽宣城。(5)(名)指宣纸。(6)姓。