tú zǐ
tú wěn
tú bó
tú yáng
tú liè
tú qí
tú bó
tú gǒu
tú hé
tú jiǎo
tú jiǎn
tú zhǎn
tú jiǎo
tú guó
tú bāo
tú jiě
tú dú
tú ér
tú wéi
tú àn
tú jiǎo
tú làn
tú ròu
tú mén
tú dāo
tú lù
tú kuài
tú xiàn
tú yán
tú cán
tú fāng
tú miè
tú gōng
tú wù
tú niú
tú lù
tú mǔ
tú kuī
tú kū
tú lóng
tú bǎo
tú gū
tú mù
tú sì
tú sū
tú shì
tú fū
tú shā
tú kuì
tú shāo
tú hù
tú kuài
tú gū
tú jué
tú pì
tú bó
tú fù
tú jiā
tú gè
tú diào
tú shì
tú rén
tú zuǒ
dǎ gǒu
liè gǒu
è gǒu
sān gǒu
wǎ gǒu
lí gǒu
shā gǒu
zǒu gǒu
guàn gǒu
yá gǒu
dào gǒu
lài gǒu
zhū gǒu
chái gǒu
yú gǒu
wǔ gǒu
fèi gǒu
jiā gǒu
hēi gǒu
yú gǒu
dú gǒu
làng gǒu
chú gǒu
zhì gǒu
tiǎn gǒu
liè gǒu
gōng gǒu
tú gǒu
liù gǒu
sǐ gǒu
shǒu gǒu
cāng gǒu
sōng gǒu
jiǎo gǒu
dūn gǒu
cáng gǒu
gǔ gǒu
zhì gǒu
yān gǒu
tiān gǒu
hǎi gǒu
xī gǒu
pēng gǒu
láng gǒu
lú gǒu
jiàn gǒu
xī gǒu
rè gǒu
huáng gǒu
shì gǒu
tǔ gǒu
sàng gǒu
huán gǒu
xiā gǒu
bái gǒu
pǎo gǒu
fēng gǒu
shuǐ gǒu
cāng gǒu
lǎo gǒu
guó gǒu
yù gǒu
qǐ gǒu
⒈ 宰狗。后亦泛指出身低微者,或位卑的豪杰之士。
引《史记·樊郦滕灌列传》:“舞阳侯樊噲者, 沛人也,以屠狗为事。”
张守节正义:“时人食狗,亦与羊豕同,故噲专屠以卖之。”
唐张说《王氏神道碑》:“王侯无种,屠狗起於将军;战伐有功,烂羊超於都尉。”
清李世熊《病怀》诗:“白草黄沙千万里,看人屠狗尽封侯。”
清龚自珍《湘月·壬申夏泛舟西湖》词:“屠狗功名,雕龙文卷,岂是平生意?”
清黄遵宪《忼慨》诗:“到处寻屠狗,初番见橐驼。”
傅尃《甲寅元旦》诗:“深杯自倒无妨醉,屠狗当时几辈存。”
杀狗。引申为操持卑贱的职业。
1.宰杀(牲畜):~宰。
2.屠杀:~城(攻破城池后屠杀城中的居民)。
3.姓。
狗读音:gǒu狗gǒu(名)哺乳动物;种类很多;嗅觉和听觉都很灵敏;毛有黄、白、黑等颜色。是一种家畜;有的可以训练成警犬;有的用来帮助打猎、牧羊等。也叫犬。