fū lì
fū nán
fū tú
fū nán
fū ráo
fū yí
fū xù
fū suì
fū tóu
fū mǎ
fú fū
fū pái
fū kè
fū niáng
fū lí
fū zhí
fū nú
fū zǐ
fū fù
fū bù
fū quán
fū wū
fū bù
fū shì
fū qī
fū zhū
fū ráo
fū sù
fū gāng
fū jiàng
fū xū
fū chāi
fū shuì
fū róng
fū zào
fū jiā
fū diào
fū xù
fū yì
fū lí
fū jiǎo
fū jūn
fū yú
fū rén
fū dǎng
fū yě
fū zhǔ
fū tián
jìng suì
huà suì
chǒng suì
yǔn suì
jì suì
qǔ suì
jiāo suì
fēng suì
bǔ suì
chàng suì
hè suì
shùn suì
yāo suì
jué suì
mào suì
tǎn suì
chàng suì
quán suì
xū suì
quǎn suì
zhǒng suì
jǐng suì
zhí suì
wèn suì
dá suì
qiào suì
bù suí
yáng suì
yáng suì
fǔ suì
chēng suì
shàng suì
wǎn suì
huán suì
fū suì
wèi suì
guǒ suí
chéng suì
⒈ 古人用于日下取火的凹形铜镜。古人置镜于日下,则光聚于弧心,久而温度升高,承之以艾,则火生。因其取火于阳光,故亦名阳燧。参见“阳燧”。
引《周礼·秋官·司烜氏》:“司烜氏掌以夫遂取明火於日。”
郑玄注:“夫遂,阳遂也。”
贾公彦疏:“取火於日,故名阳遂,取火於木为木遂者也。”
1. 旧时称成年男子:渔夫。农夫。万夫不当之勇。
2. 旧时称服劳役的人:夫役。拉夫。
3. 〔夫子〕a.旧时对学者的称呼;b.旧时称老师;c.旧时妻称夫;d.称读古书而思想陈腐的人。
4. 与妻结成配偶者:丈夫。夫妇。
遂读音:suì,suí[ suì ]1.顺心;称意:~心。~愿。
2.成功:百事乃~。阴谋未~。
3.文言连词。于是:书既发,~举兵。