rèn fàng
hóng fàng
cún fàng
jué fàng
chāo fàng
qí fàng
tuō fàng
nù fàng
chén fàng
yī fàng
jiāo fàng
wài fàng
dài fàng
ào fàng
tōng fàng
kāi fàng
bì fàng
sì fàng
bìn fàng
xié fàng
lún fàng
bó fàng
xióng fàng
tǔ fàng
yān fàng
shǎn fàng
tíng fàng
zuì fàng
jīn fàng
piě fàng
ān fàng
xǐ fàng
yín fàng
cū fàng
jiě fàng
háo fàng
sù fàng
chū fàng
lù fàng
àn fàng
yuǎn fàng
juān fàng
yě fàng
qiú fàng
píng fàng
ào fàng
shī fàng
shē fàng
hān fàng
fā fàng
chù fàng
zhuī fàng
jiǎn fàng
chǔ fàng
yùn fàng
shū fàng
tuí fàng
xiōng fàng
sòng fàng
làng fàng
gāo fàng
bāo fàng
kāi fàng
qū fàng
fèi fàng
shě fàng
píng fàng
mǎi fàng
tóu fàng
kuàng fàng
bō fàng
luàn fàng
zhōng fàng
zhù fàng
biǎn fàng
yì fàng
shì fàng
sōng fàng
sàn fàng
liú fàng
jiǎn fàng
chì fàng
xiāng fàng
bǎi fàng
shè fàng
bèng fàng
dàn fàng
lǎn fàng
mài fàng
mó fàng
yóu fàng
áo fàng
chéng fàng
zì fàng
fēi fàng
dài fàng
miǎn fàng
diǎn fàng
jì fàng
qiān fàng
míng fàng
xià fàng
zì fàng
tān fàng
zhú fàng
hóng fàng
shè fàng
pì fàng
liàng fàng
yú fàng
xián fàng
tiān fàng
ráo fàng
xū fàng
zhàn fàng
xiě fàng
shì fàng
shū fàng
dào fàng
kūn fàng
xiào fàng
làn fàng
jí fàng
lún fàng
shěn fàng
kuān fàng
shēng fàng
gāi fàng
pù fàng
mù fàng
pái fàng
hūn fàng
tuì fàng
bēn fàng
dùn fàng
zòng fàng
yǎ fàng
yí fàng
yōu fàng
juān fàng
dài fàng
shuā fàng
héng fàng
mó fàng
zhǎn fàng
kuáng fàng
huī fàng
chí fàng
chú fàng
liú fàng
cóng fàng
qiū fàng
zhī fàng
sā fàng
bìng fàng
rán fàng
zhì fàng
⒈ 傲慢放任。
引《新唐书·儒学传中·孔若思》:“故事,以宗室为州别驾,见刺史,驁放不肯致恭。”
《新唐书·儒学传下·李白》:“白自知不为亲近所容,益驁放不自修。”
任性傲物。
骜ào(1)〈书〉(2)(名)骏马。(3)(形)马不驯良。(4)同“傲”。
放读音:fàng放fàng(1)(动)解脱约束:释~。(2)(动)任意;随便:~任。(3)(动)发出:~光。(4)(动)扩展:~大。(5)(动)搁;置:~在桌子上。(6)(动)古指把人驱逐到边远的地方:流~。