zòng zì
zòng héng
zòng shēn
zòng tǐ
zòng fàng
zòng shè
zòng tuō
zòng bù
zòng guàn
zòng shǐ
zòng wén
zòng yì
zòng ní
zòng fǎ
zòng bīng
zòng zòng
zòng jiǔ
zòng chí
zòng shēng
zòng lùn
zòng suí
zòng gé
zòng qiú
zòng bó
zòng huǎn
zòng dí
zòng chǐ
zòng huǒ
zòng ráo
zòng qíng
zòng róng
zòng duì
zòng bǐ
zòng shēng
zòng yú
zòng xiàn
zòng shì
zòng tán
zòng qiē
zòng è
zòng rán
zòng mù
zòng yù
zòng lǎn
zòng yì
zòng làng
zòng dàng
zòng zhào
zòng liáng
zòng xiàng
zòng sì
zòng xìng
zòng dàn
sā fàng
miǎn fàng
rán fàng
liàng fàng
jīn fàng
chāo fàng
dài fàng
tuì fàng
bìng fàng
lù fàng
jiě fàng
qiū fàng
chí fàng
shēng fàng
ān fàng
jiāo fàng
fā fàng
hóng fàng
gāo fàng
liú fàng
sàn fàng
yōu fàng
tōng fàng
chù fàng
chū fàng
tóu fàng
zhōng fàng
pù fàng
ào fàng
yuǎn fàng
gāi fàng
shè fàng
fèi fàng
rèn fàng
xiōng fàng
tiān fàng
biǎn fàng
zhù fàng
xū fàng
yín fàng
lún fàng
yí fàng
mài fàng
juān fàng
bì fàng
shì fàng
ráo fàng
shī fàng
ào fàng
yě fàng
qí fàng
bēn fàng
shì fàng
chì fàng
lún fàng
jiǎn fàng
mó fàng
zòng fàng
zhàn fàng
sù fàng
lǎn fàng
shē fàng
qiān fàng
píng fàng
yùn fàng
dào fàng
kāi fàng
liú fàng
kūn fàng
hūn fàng
shǎn fàng
kāi fàng
xiāng fàng
xiào fàng
luàn fàng
zì fàng
làn fàng
jiǎn fàng
xióng fàng
chú fàng
cún fàng
shū fàng
diǎn fàng
pái fàng
pì fàng
yī fàng
zhì fàng
zhú fàng
qū fàng
tíng fàng
dàn fàng
jué fàng
zhuī fàng
tuí fàng
zhī fàng
kuáng fàng
shuā fàng
zuì fàng
xià fàng
áo fàng
hān fàng
huī fàng
kuàng fàng
héng fàng
yān fàng
shè fàng
bǎi fàng
sōng fàng
fēi fàng
yóu fàng
piě fàng
kuān fàng
dài fàng
sì fàng
míng fàng
yì fàng
jí fàng
àn fàng
dùn fàng
tǔ fàng
xián fàng
cū fàng
jì fàng
wài fàng
tān fàng
chéng fàng
bìn fàng
yú fàng
juān fàng
tuō fàng
chǔ fàng
xié fàng
bō fàng
bèng fàng
cóng fàng
mù fàng
chén fàng
làng fàng
shěn fàng
bāo fàng
zì fàng
qiú fàng
sòng fàng
shū fàng
mó fàng
xiě fàng
píng fàng
shě fàng
hóng fàng
yǎ fàng
nù fàng
mǎi fàng
háo fàng
bó fàng
zhǎn fàng
xǐ fàng
dài fàng
⒈ 放纵;不检点。
引《后汉书·刘玄传》:“成败未可知,遽自纵放若此!”
《后汉书·朱穆传》:“冀不纳,而纵放日滋。”
唐封演《封氏闻见记·查谈》:“近代流俗,呼丈夫妇人纵放不拘礼度者为查。”
⒉ 放任;不加制止。
引《后汉书·董卓传》:“卓纵放兵士,突其庐舍,淫略妇女,剽虏资物,谓之‘搜牢’。”
《晋书·姚襄载记》:“浩曰:‘ 姚君纵放小人,盗窃吾马,王臣之体固若是乎?’”
《红楼梦》第五六回:“你们只要日夜辛苦些,别躲懒纵放人吃酒赌钱就是了。”
⒊ 释放;开脱。
引《元典章·刑部十九·略卖良人新例》:“关津渡口当该的官人每知而受财纵放者,减犯人罪三等除名不叙,失检察笞二十七下。”
《醒世恒言·李汧公穷邸遇侠客》:“怎肯拚了自己官职,轻易纵放了重犯?”
⒋ 雄健奔放。
引《南史·王僧虔传》:“孔琳之书,天然纵放,极有笔力,规矩恐在羊欣后。”
宋曾巩《<尚书省郎官石记>序》:“张颠草书见於世者,其纵放可怪,近世未有。”
《金史·赵秉文传》:“七言长诗,笔势纵放,不拘一律。”
放纵而不约束。
1. 放:纵虎归山。纵火。
2. 放任;不拘束:放纵。纵目四望。纵情。纵观全局。
3. 身体猛然向前或向上:纵身。
4. 即使:纵然。纵使。纵令。
5. 竖,直,南北的方向,与“横”相对:纵横交错。纵横捭阖(指在政治、外交上运用手段进行联合或分化)。纵贯。纵深。
6. 起皱纹:纵花(用有皱纹的纸做成的花)。这张纸都纵了。
7. 指连队编制上的“纵队”。
放读音:fàng放fàng(1)(动)解脱约束:释~。(2)(动)任意;随便:~任。(3)(动)发出:~光。(4)(动)扩展:~大。(5)(动)搁;置:~在桌子上。(6)(动)古指把人驱逐到边远的地方:流~。