gěng jiè
gěng gài
gěng mìng
gěng sī
gěng huì
gěng duàn
gěng sè
gěng duó
gěng zhí
gěng diào
gěng hàn
gěng bì
gěng liàng
gěng ài
gěng mǎng
gěng nì
gěng lín
gěng qiē
gěng pì
gěng cǎo
gěng lèi
gěng zǔ
gěng huà
gěng sǐ
gěng zhì
gěng jí
gěng yōng
gěng jù
gěng jǔ
gěng qiáng
gěng jué
gěng fēn
gěng yě
gěng yè
gěng xiǎn
gěng kòu
gěng gěng
gěng biān
gěng hé
gěng zǐ
gěng xiǎn
gěng fàn
gěng sè
gěng mù
gěng wán
gěng sè
gěng ào
gěng yì
gěng wán
piāo fàn
shuō fàn
nào fàn
lǚ fàn
líng fàn
fú fàn
diào fàn
tiāo fàn
kē fàn
fū fàn
xū fàn
mí fàn
héng fàn
fēi fàn
ōu fàn
yíng fàn
huó fan
qiào fàn
píng fàn
piāo fàn
liú fàn
héng fàn
kōng fàn
niǎn fàn
sōng fàn
dān fàn
píng fàn
fú fàn
guǎng fàn
rǒng fàn
pǔ fàn
guǎng fàn
bó fàn
qīng fàn
yì fàn
pǔ fàn
kuān fàn
zá fàn
làn fàn
hóng fàn
gěng fàn
⒈ 后因以“梗泛”指漂泊无定。
引典出《战国策·齐策三》:“有土偶人与桃梗相与语……土偶曰:‘不然。吾西岸之土也,土则復西岸耳。今子,东国之桃梗也,刻削子以为人,降雨下, 淄水至,流子而去,则子漂漂者将何如耳。’”
唐骆宾王《晚泊河曲》诗:“恓惶劳梗泛,悽断倦蓬飘。”
清黄景仁《送容甫归里》诗:“经年梗泛判游踪,一笑惊从意外逢。”
形容漂泊不定。
梗gěng(1)(名)(~儿)某些植物的枝或茎:花~|菠菜~儿|高粱~儿。(2)(动)挺直:~着脖子。(3)(形)直爽:~直。(4)(形)〈书〉顽固:顽~。(5)(动)阻塞;妨碍:~塞|从中作~。
泛读音:fàn泛fàn(1)(动)漂浮:~舟湖上。(2)(动)透出;往上冒:脸上~红。(3)(形)广泛;一般:空~。(4)(动)泛滥:黄~区。