gěng gài
gěng ài
gěng mù
gěng sè
gěng bì
gěng fàn
gěng xiǎn
gěng pì
gěng jué
gěng sǐ
gěng yè
gěng duàn
gěng jǔ
gěng wán
gěng kòu
gěng biān
gěng hé
gěng qiáng
gěng wán
gěng hàn
gěng lèi
gěng qiē
gěng yì
gěng zhí
gěng liàng
gěng zǐ
gěng yōng
gěng zǔ
gěng cǎo
gěng nì
gěng yě
gěng huà
gěng xiǎn
gěng jiè
gěng huì
gěng duó
gěng gěng
gěng sè
gěng mǎng
gěng zhì
gěng fēn
gěng sī
gěng jù
gěng jí
gěng sè
gěng mìng
gěng lín
gěng diào
gěng ào
hé sè
gé sè
qiǎn sè
kū sè
jiǒng sè
zhì sè
qiān sè
ān sè
gàn sè
suān sè
shī sè
yōu sè
dāi sè
wū sè
nián sè
yīn sè
lìn sè
àn sè
zhì sè
wán sè
cū sè
cū sè
jiǎo sè
hān sè
niù sè
gěng sè
zhān sè
pì sè
gǔ sè
xiǎn sè
shēng sè
shēng sè
chàn sè
bǎn sè
wèi sè
dì sè
xiāo sè
jiǒng sè
dàn sè
xiù sè
yìng sè
gěng sè
huì sè
náng sè
nè sè
qí sè
xiū sè
guài sè
xíng sè
jí sè
dùn sè
sī sè
hài sè
níng sè
qiào sè
pǔ sè
jiān sè
yīn sè
jiǎn sè
xián sè
lìn sè
jǐn sè
chí sè
xiǎn sè
hán sè
qīng sè
lěng sè
yū sè
kǔ sè
shū sè
⒈ 亦作“梗澁”。 阻塞。 《晋书·王承传》:“是时道路梗涩,人怀危惧。
引承每遇艰险,处之夷然。”
唐韩愈《嘲鼾睡》诗:“黄河弄濆瀑,梗涩连拙鮌。”
宋欧阳修《论修河第三状》:“三五年间,五州凋弊,河流注溢,久又淤高,流行梗澁,则上流必决。”
《金史·移剌道传》:“海陵南伐,使督运芻粮,所在盗起,道路梗澁,间关仅至淮南。”
《续资治通鉴·宋太宗淳化四年》:“今女真据其间,道路梗涩,甚於涉海。”
⒉ 迟钝;滞涩。
引《宋史·张茂直传》:“茂直淳至寡言,晚年多疾,才思梗涩不称职。”
清蒲松龄《聊斋志异·宦娘》:“斋童闻琴自作声,初以为僚僕之戏也;既知其非人,始白温。温自诣之,果不妄。其声梗涩,似将效己而未能者。”
梗gěng(1)(名)(~儿)某些植物的枝或茎:花~|菠菜~儿|高粱~儿。(2)(动)挺直:~着脖子。(3)(形)直爽:~直。(4)(形)〈书〉顽固:顽~。(5)(动)阻塞;妨碍:~塞|从中作~。
涩读音:sè涩sè(1)(名)像明矾或不熟的柿子那样使舌头感到麻木干燥的味道。(2)(形)摩擦时阻力大;不滑润:轮轴发~;该上油了。(3)(形)(文句)不流畅;难读;难懂:艰~。