quán jú
quán máo
quán měng
quán cù
quán yī
quán jīng
quán wáng
quán wò
quán fā
quán mín
quán lù
quán fǎ
quán cài
quán tào
quán shù
quán shī
quán zú
quán chòng
quán huò
quán jì
quán shí
quán yǒng
quán tán
quán tóu
quán jì
quán suō
quán cān
quán jiǎo
quán dòu
quán shǒu
quán dǎng
quán quán
quán bàng
quán fú
quán jī
quán zhì
quán dòu
quán qū
quán luán
quán guǒ
quán mǎ
quán jī
quán mǔ
quán xuān
quán shù
quán dǎ
quán wàn
quán jié
quán lǚ
huǒ bàng
hàn bàng
sān bàng
chǔ bàng
duǎn bàng
gàng bàng
chuí bàng
lǔ bàng
qiào bàng
jiǎo bàng
mèn bàng
tàn bàng
mó bàng
mǎ bàng
diàn bàng
yìng bang
bīng bàng
pú bàng
shào bàng
sāng bàng
lián bàng
shǐ bàng
gǎn bàng
huáng bàng
quán bàng
bái bàng
dǐng bàng
tiě bàng
gǔ bàng
zuì bàng
tiān bàng
diào bàng
sháo bàng
gùn bàng
ní bàng
tǐng bàng
xiàn bàng
guǎi bàng
chì bàng
zhàng bàng
jiā bàng
chuán bàng
jiā bàng
拳棒quánbàng
(1) 指hAo86.代武术
例素习拳棒英with fist and staff;martial arts such as shadowboxing,swordplay,etc.⒈ 泛指武术。
引清黄六鸿《福惠全书·刑名·禁打架》:“公请教师,学习拳棒。”
《老残游记》第七回:“其人少时--十四五岁,在嵩山少林寺学拳棒。”
京剧《猎虎记》第一场:“喜拳棒,爱交往,谁人不知俺孙二郎 !”
泛指武艺。
如:「他因自小学习拳棒,所以练就了一身好工夫。」
拳quán(1)(名)拳头:双手握~|~打脚踢。(2)(量)用于拿拳头打的动作。(3)(名)拳术:打~|练~。(4)(动)拳曲:老大娘~着腿坐在炕上。
棒读音:bàng棒bàng(1)(名)棍子:木~|炭精~。(2)(形)〈口〉(体力或能力)强;(水平)高;(成绩)好:~小伙子|字写得真~|功课~。