quán tóu
quán wáng
quán shǒu
quán cān
quán měng
quán fú
quán qū
quán guǒ
quán wò
quán shī
quán tán
quán jú
quán zhì
quán lǚ
quán lù
quán shù
quán mǎ
quán jiǎo
quán jì
quán huò
quán shù
quán xuān
quán chòng
quán tào
quán bàng
quán yī
quán luán
quán jī
quán wàn
quán yǒng
quán mǔ
quán jì
quán fā
quán suō
quán zú
quán jié
quán máo
quán fǎ
quán jī
quán dòu
quán cù
quán quán
quán cài
quán shí
quán dǎ
quán mín
quán dòu
quán jīng
quán dǎng
yuǎn jī
huán jī
gōng jī
pái jī
chuí jī
cù jī
pāi jī
chù jī
pēng jī
guǐ jī
kǎo jī
chī jī
lián jī
dǎ jī
huán jī
yòu jī
kuáng jī
kāi jī
pǒu jī
léi jī
jiá jī
chuí jī
páng jī
gé jī
zhuī jī
zhèn jī
yāo jī
jiā jī
bǔ jī
ōu jī
zhǒu jī
dàng jī
jié jī
kàng jī
bèng jī
diǎn jī
léi jī
jìn jī
qiáng jī
ōu jī
fèn jī
huí jī
dǔ jī
gǔ jī
cì jī
táng jī
chāo jī
zǔ jī
xí jī
yíng jī
jiān jī
pào jī
shǎn jī
pēng jī
lán jī
zhuàng jī
lèi jī
sì jī
jié jī
zhuī jī
tà jī
tǐng jī
hōng jī
bó jī
mù jī
qián jī
jì jī
téng jī
shè jī
jué jī
yāo jī
piāo jī
jí jī
pǔ jī
fú jī
zhà jī
héng jī
pū jī
chōng jī
yǎn jī
qián jī
dǐ jī
zhē jī
chuí jī
dàn jī
chú jī
tuò jī
kòu jī
zhì jī
kòu jī
dǐ jī
nì jī
bàng jī
dōu jī
diàn jī
yóu jī
huī jī
shǎng jī
chū jī
tū jī
jū jī
biān jī
qiāo jī
dòu jī
xiāng jī
fù jī
qián jī
bào jī
zhuó jī
fǎn jī
cè jī
niè jī
cù jī
chōng jī
měng jī
chāo jī
jiǎo jī
zhàn jī
bào jī
sǔn jī
bǒ jī
hōng jī
zǎn jī
qiāng jī
shuǐ jī
xiàn jī
tíng jī
pò jī
bó jī
liè jī
zhǎng jī
quán jī
hé jī
拳击quánjī
(1) 一项体育运动,两人戴着特制的皮手套,用[.好工具]双拳进击和防卫;以拳殴击
例拳击台英boxing⒈ 以拳殴击。
引《说郛》卷五八引宋郑文宝《江表志》:“可以力平鲸海,可以拳击鰲山。”
⒉ 体育运动项目之一。运动员戴着特制的手套搏斗,以击倒对方为胜。
引鲁迅《准风月谈·扑空》:“他以为两个人作战,正如弧光灯下的拳击手,无非给看客好玩。”
魏巍《东方》第六部第五章:“我在外流浪了一年,在一个游艺场和廉价体育馆搞拳击,实际上不过是用挨打来换得别人的笑声。”
西洋拳术之一。比赛分为职业赛和业余赛,并按体重分为微量级、轻量级、中量级和重量级。各级再分为甲、乙、丙、丁四等。其一般规则为:一、拳击手必须戴手套。二、每回合三分钟,每回合间休息一分钟。三、若被击倒在地,而无法于十秒钟内站起,裁判可宣布另一方获胜。四、不可蓄意殴打对手。
拳quán(1)(名)拳头:双手握~|~打脚踢。(2)(量)用于拿拳头打的动作。(3)(名)拳术:打~|练~。(4)(动)拳曲:老大娘~着腿坐在炕上。
击读音:jī击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。