cáo mù
cáo cāng
cáo láng
cáo xī
cáo ǒu
cáo gōng
cáo wǔ
cáo qiū
cáo è
cáo shè
cáo shì
cáo shǔ
cáo lǚ
cáo sī
cáo qiū
cáo jù
cáo dài
cáo zhǔ
cáo wáng
cáo shěn
cáo jú
cáo mán
cáo dǎng
cáo yuàn
cáo mǎ
cáo ǒu
cáo dòng
cáo hǎo
cáo sūn
cáo liú
cáo bèi
cáo guān
cáo shǔ
cáo gàn
cáo bīng
cáo cháng
cáo wù
cáo wèi
cáo xiè
cáo nán
cáo qǐ
cáo gē
cáo é
cáo lì
róng wǔ
chǔ wǔ
bǐ wǔ
zéi wǔ
táo wǔ
qún wǔ
lún wǔ
huǒ wǔ
tóng wǔ
liú wǔ
huá wǔ
bù wǔ
shí wǔ
luò wǔ
jí wǔ
róng wǔ
bù wǔ
duì wǔ
lián wǔ
duì wu
rù wǔ
wéi wǔ
chāo wǔ
dǎng wǔ
lín wǔ
tuì wǔ
guì wǔ
háng wǔ
jiǎ wǔ
shì wǔ
bàn wǔ
zú wǔ
yōng wǔ
jūn wǔ
yíng wǔ
qún wǔ
cūn wǔ
kuí wǔ
sān wǔ
mín wǔ
lǘ wǔ
guǐ wǔ
huá wǔ
fú wǔ
bèi wǔ
pèi wǔ
bù wǔ
cáo wǔ
bǎo wǔ
shù wǔ
piān wǔ
chái wǔ
bù wǔ
chóu wǔ
méng wǔ
shī wǔ
lú wǔ
biān wǔ
bīng wǔ
yōng wǔ
kuài wǔ
曹伍cáo wǔ
(1) 元魏时军人以十人为火,共灶炊食,故称同火时为火伴。引申为同伴。后多写“曹伍”为同伴
例好曹伍英partner;panion⒈ 同伙;同伴。
引《后汉书·马融传》:“曹伍相保,各有分局。”
宋曾巩《福州上执政书》:“闽之餘盗,或数十百为曹伍者,往往蚁聚於山谷。”
清戴名世《<北行日记>序》:“﹝余﹞与村学究为曹伍。”
曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。
伍读音:wǔ伍wǔ(1)(名)本义:五人构成一个集体。(2)(名)古代军队的最小单位;由五个人编成;现泛指军队:队~|行~。(3)(名)同伙的人:落~|入~。(4)(名)“五”的大写:~角钱。(5)(名)姓。