cáo ǒu
cáo qiū
cáo nán
cáo zhǔ
cáo shǔ
cáo shì
cáo wáng
cáo shǔ
cáo mǎ
cáo láng
cáo sūn
cáo wèi
cáo shè
cáo gē
cáo yuàn
cáo jù
cáo lǚ
cáo mù
cáo wǔ
cáo gōng
cáo è
cáo liú
cáo ǒu
cáo cāng
cáo dòng
cáo é
cáo jú
cáo xī
cáo gàn
cáo qǐ
cáo dài
cáo guān
cáo hǎo
cáo wù
cáo sī
cáo cháng
cáo mán
cáo shěn
cáo bīng
cáo bèi
cáo lì
cáo qiū
cáo xiè
cáo dǎng
bèi ǒu
shī ǒu
jī ǒu
tí ǒu
táo ǒu
lì ǒu
yuàn ǒu
qiú ǒu
hé ǒu
zhēn ǒu
xié ǒu
àn ǒu
jī ǒu
chóu ǒu
dìng ǒu
zé ǒu
lì ǒu
mìng ǒu
pèi ǒu
shī ǒu
guì ǒu
bǐ ǒu
shēng ǒu
fēi ǒu
yǐ ǒu
lì ǒu
fēi ǒu
cān ǒu
huò ǒu
guǎ ǒu
duì ǒu
bù ǒu
pái ǒu
luán ǒu
pái ǒu
wán ǒu
yě ǒu
tǔ ǒu
pián ǒu
sàng ǒu
pǐ ǒu
jī ǒu
pì ǒu
wú ǒu
huì ǒu
chái ǒu
kàng ǒu
zhī ǒu
cáo ǒu
wèi ǒu
lián ǒu
jiā ǒu
dǎng ǒu
dí ǒu
jiā ǒu
mù ǒu
xiāng ǒu
shǎo ǒu
bàn ǒu
kàng ǒu
yuān ǒu
rén ǒu
yīn ǒu
pāi ǒu
mì ǒu
侪辈;同类。
⒈ 侪辈;同类。
引《史记·扁鹊仓公列传》:“曹偶四人。”
司马贞索隐:“曹偶犹等辈也。”
《新唐书·李抱真传》:“乃籍户三丁择一,蠲其傜租,给弓矢,令闲月得曹偶习射,岁终大校。”
章炳麟《文学说略》:“独能説一经者,不在此列,谅由学官弟子,曹偶讲习。”
曹cáo(1)(名)〈书〉辈:吾~|尔~。(2)(名)古代分科办事的官署。(3)(名)周朝国名;在今山东西部。(4)(名)姓。
偶读音:ǒu[ ǒu ]1. 用木头或泥土等制成的人形:偶像。木偶戏。
2. 双,对,成双成对,与“奇(
)”相对:偶数。偶语(相对私语)。对偶。无独有偶。3. 事理上不一定要发生而发生的:偶或。偶然。偶合。偶尔。偶感。偶发事件。
4. 指丈夫或妻子:佳偶。配偶。