jié kǒng
jié duó
jié lù
jié shù
jié zhàn
jié yù
jié lún
jié qiè
jié jī
jié lüè
jié zhǔ
jié huǒ
jié huī
jié yú
jié chí
jié yùn
jié cái
jié fēng
jié shù
jié bō
jié jié
jié piāo
jié hūn
jié huā
jié qǔ
jié xié
jié yào
jié shā
jié rén
jié shì
jié chāo
jié xǐ
jié shè
jié nàn
jié guó
jié zhì
jié lì
jié jì
jié chén
jié bāo
jié dào
jié láo
jié zhēng
jié qiān
jié qiǎng
jié bèi
jié fěi
jié è
jié qǐng
jié mǎi
jié huì
jié shuài
jié fù
jié jī
jié dào
jié jìn
jié chán
jié pàn
jié shāo
jié shí
jié yíng
jié lüè
jié pò
jié lǔ
jié zhì
jié jǐ
jié zhài
jié zéi
jié biāo
jié zhí
jié dǎ
jié wù
jié bò
wǎn hūn
mì hūn
táo hūn
jūn hūn
pèi hūn
máng hūn
jié hūn
fàn hūn
zhǔ hūn
yīn hūn
zhēng hūn
zài hūn
bì hūn
chóng hūn
xīn hūn
ǒu hūn
yōu hūn
bī hūn
wán hūn
gòng hūn
dìng hūn
bù hūn
bié hūn
pīn hūn
lián hūn
lí hūn
méi hūn
zá hūn
kàng hūn
bīn hūn
cì hūn
qiǎng hūn
qǐng hūn
yǐ hūn
yuē hūn
zhuō hūn
hé hūn
zǎo hūn
jiāo hūn
piàn hūn
jiě hūn
tuì hūn
shì hūn
hòu hūn
zhǐ hūn
jīn hūn
fù hūn
hé hūn
chéng hūn
wèi hūn
niè hūn
shì hūn
èr hūn
guó hūn
lián hūn
mài hūn
wǎn hūn
qún hūn
zhǐ hūn
gàn hūn
pí hūn
dì hūn
zǒu hūn
huǐ hūn
zhèng hūn
tóu hūn
qiú hūn
fù hūn
jiàng hūn
méi hūn
chū hūn
míng hūn
dà hūn
wài hūn
zhèng hūn
jié hūn
shàng hūn
tōng hūn
lí hūn
mù hūn
fǎng hūn
duō hūn
cháo hūn
wō hūn
tí hūn
dìng hūn
zhì hūn
wō hūn
lài hūn
shī hūn
lùn hūn
dìng hūn
yíng hūn
zhǐ hūn
jīng hūn
guān hūn
tóng hūn
犹抢亲。
⒈ 犹抢亲。
引清赵翼《陔馀丛考·劫婚》:“村俗有以婚姻议财不谐而纠众劫女成婚者,谓之抢亲。”
《北史·高昂传》:“昂兄乾求博陵崔圣念女为婚, 崔不许。 昂与兄往劫之,置女村外,谓兄曰:‘何不行礼?’於是野合而归,是劫婚之事,古亦有之。然今俗劫婚皆已经许字者。 昂所劫则未字,固不同也。”
抢亲。
如:「鲁智深一听说山大王要来桃花村劫婚,便仗义相助刘太公。」
劫jié(1)(动)抢劫:打~|~车|打家~舍。(2)(动)威逼;胁迫:~持。劫jié(名)灾难:浩~|遭 ~|后余生~。
婚读音:hūn婚hūn(1)(动)结婚:未~|新~|~礼。(2)(名)婚姻:~约|结~|定~。