huō qíng
huō biān
huō xiāo
huò rán
huò liàng
huò lǎng
huō lüè
huá quán
huō xiā
huō jìn
huō xià
huō zuǐ
huō le
huō là
huō luò
huō lǎ
huō lù
huō làng
huō zi
huō kǒu
huō là
huō chàng
huō chǐ
huō ěr
huò dá
huō chuò
huò dàng
huō rén
huō míng
huō chú
huō sà
huō láng
huō xiǎ
huò mù
huō pì
huō pī
huō yá
huō huái
huō chū
huō wù
huò rú
huò miǎn
huō huō
huō chǎng
huō xiǎn
huō lāng
huō sù
huō yǎn
huō pí
dōng chǎng
zǐ chǎng
mù chǎng
shén chǎng
kuān chǎng
lún chǎng
gōng chǎng
wài chǎng
péng chǎng
kāi chǎng
yào chǎng
zuò chǎng
hóng chǎng
fàn chǎng
píng chǎng
jiǔ chǎng
chū chǎng
huō chǎng
nèi chǎng
luó chǎng
mù chǎng
mǎ chǎng
xuān chǎng
xī chǎng
chuán chǎng
bàn chǎng
diàn chǎng
chē chǎng
guàng chǎng
máo chǎng
huā chǎng
shān chǎng
táng chǎng
bó chǎng
shā chǎng
piān chǎng
⒈ 宽敞。厂,通“敞”。
引清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳消夏录四》:“武邑某公与戚友赏花佛寺经阁前,地最豁厂。”
1. 残缺,裂开:豁口。豁子(残缺的口子)。
2. 摒弃;舍却:豁出性命。
厂读音:chǎng,ān[ chǎng ]
1. 指用机械制造生产资料或生活资料的工场。
2. 有空地方可以存货或进行加工的地方:煤厂。
3. 棚舍:“枳篱茅厂共桑麻。”
4. 中国明代为加强专制统治而设的特务机关。
[ ān ]
1. 同“庵”,多用于人名。