jìng jié
jìng fēn
jìng shì
jìng xiàn
jìng bù
jìng yàn
jìng míng
jìng kuāng
jìng zhòng
jìng mèi
jìng nán
jìng luàn
jìng gōng
jìng jiā
jìng mò
jìng mín
jìng shēn
jìng zhì
jìng mì
jìng è
jìng shèn
jìng tuì
jìng xiǎng
jìng tuò
jìng qì
jìng lǐng
jìng yuē
jìng bīng
jìng kāng
jìng duān
jìng yán
jìng suí
jìng rén
jìng gòng
chéng kāng
dāng kāng
fēng kāng
kǎi kāng
jí kāng
fù kāng
dà kāng
shí kāng
jiàn kāng
hán kāng
yì kāng
ān kāng
chéng kāng
zhì kāng
shòu kāng
yí kāng
huì kāng
ài kāng
níng kāng
zài kāng
lì kāng
píng kāng
huān kāng
yuè kāng
xiǎo kāng
shào kāng
sān kāng
xiè kāng
yǒng kāng
lè kāng
dù kāng
fù kāng
bù kāng
táo kāng
tài kāng
jìng kāng
wéi kāng
xià kāng
cháng kāng
fú kāng
安康,安乐。
⒈ 安康,安乐。
引宋曾巩《襄州岳庙祈雨文》:“甽畮克谐於丰富,里閭皆保於靖康。”
宋钦宗的年号(西元1126~1127)。
靖jìng(1)(形)没有变故或动乱;平安:地方安~。(2)(动)使秩序安定;平定(变乱):~乱|~边。(3)(Jìnɡ)姓。
康读音:kāng康kāng(1)(名)健康;安康。(2)(Kānɡ)姓。康kāng同“糠”。