hán péng
hán zhōng
hán zhòng
hán píng
hán xú
hán bēi
hán fēi
hán cái
hán dié
hán féng
hán lú
hán qíng
hán xìn
hán lìng
hán tán
hán bái
hán yǔ
hán dù
hán zǐ
hán fēng
hán liú
hán kāng
hán péng
hán yù
hán xiāng
hán fàn
hán bēi
hán ōu
hán xiān
hán wèi
hán shòu
hán xiāng
hán yuè
hán lú
hán mèng
hán guó
hán dié
hán zhāng
hán shī
hán liào
hán yuàn
hán āi
hán mǎ
hán é
hán liǔ
cháng kāng
fù kāng
xià kāng
bù kāng
xiè kāng
shòu kāng
táo kāng
lè kāng
zài kāng
huān kāng
dāng kāng
tài kāng
fēng kāng
lì kāng
chéng kāng
ān kāng
hán kāng
dù kāng
yí kāng
píng kāng
wéi kāng
shí kāng
xiǎo kāng
zhì kāng
jiàn kāng
chéng kāng
ài kāng
shào kāng
yǒng kāng
huì kāng
dà kāng
sān kāng
níng kāng
fú kāng
yì kāng
jí kāng
fù kāng
yuè kāng
jìng kāng
kǎi kāng
⒈
引汉赵岐《三辅决录》卷一:“韩康,字伯休,京兆霸陵人也。常游名山,采药卖於长安市中,口不二价者三十餘年。时有女子买药於康,怒康守价,乃曰:‘公是韩伯休邪,乃不二价乎?’ 康叹曰:‘我欲避名,今区区女子皆知有我,何用药为?’遂遯入霸陵山中,博士公车连徵不至。”
事亦见《后汉书·逸民传·韩康》。后遂以“韩康”借指隐逸高士。亦泛指采药、卖药者。 南朝陈徐陵《长安道》诗:“韩康卖良药, 董偃鬻明珠。”
唐李颀《答高三十五留别便呈于十一》诗:“韩康虽復在人间, 王霸终思隐巖竇。”
唐白居易《酬梦得贫居咏怀见赠》:“病添庄舄吟声苦,贫欠韩康药债多。”
清顾炎武《赠邬处士继思》诗:“市中问韩康,药肆在何许。”
韩hán(1)(名)周朝国名;在今河南中部和山西东南部。(2)(名)姓。
康读音:kāng康kāng(1)(名)健康;安康。(2)(Kānɡ)姓。康kāng同“糠”。