wò shū
wò mìng
wò jiāo
wò yào
wò qiān
wò zōu
wò sù
wò lì
wò jié
wò fú
wò chuò
wò bié
wò gù
wò shǒu
wò fā
wò mù
wò suàn
wò qiàn
wò zhōng
wò guǎn
wò quán
wò shuò
wò shé
wò zhuàn
wò shǒu
wò qí
wò dì
wò tú
wò jūn
wò jī
wò jìng
wò bǐng
wò sù
huò shū
zhōng shū
huán shū
èr shū
chén shū
huà shū
yán shū
wò shū
dōng shū
gān shū
dān shū
xuán shū
cān shū
hù shū
juàn shū
nèi shū
ào shū
xī shū
fǔ shū
shén shū
jūn shū
hào shū
dēng shū
yáo shū
jì shū
niǔ shū
diàn shū
dòu shū
shéng shū
xuán shū
mì shū
mén shū
sāng shū
kuí shū
líng shū
qián shū
wàn shū
tiān shū
jiè shū
chí shū
huáng shū
shù shū
mì shū
bì shū
quān shū
róng shū
⒈ 掌握中枢之权。
引南朝齐王融《永明十一年策秀才文》:“朕秉籙御天,握枢临极。”
唐骆宾王《又破设蒙俭露布》:“然则大人拯物,上圣乘时,法乾坤以握枢,体刚柔而建极。”
明沉德符《野获编·吏部一·用违其才》:“本朝如马端肃、杨襄毅两太师,前后握枢秉銓,俱有称於时,真全才也。”