wò shǒu
wò zhuàn
wò shǒu
wò jìng
wò fā
wò mù
wò dì
wò fú
wò sù
wò chuò
wò sù
wò qí
wò shé
wò jiāo
wò jié
wò jūn
wò zhōng
wò yào
wò gù
wò zōu
wò quán
wò shū
wò lì
wò jī
wò guǎn
wò bié
wò bǐng
wò suàn
wò qiān
wò mìng
wò qiàn
wò shuò
wò tú
zì fú
gōng fú
xǐ fú
chāng fú
yù fú
yí fú
guī fú
yī fú
zāi fú
huǒ fú
hóng fú
tiān fú
juān fú
jié fú
jùn fú
yīn fú
yá fú
tóng fú
mò fú
chuán fú
chāi fú
diào fú
bù fú
xiàn fú
wǔ fú
xiāng fú
mén fú
bǎo fú
xiàn fú
zhú fú
jī fú
guǐ fú
qián fú
shòu fú
huà fú
lù fú
bāng fú
ài fú
kè fú
chì fú
chì fú
tái fú
liù fú
biǎo fú
guī fú
jiǎn fú
fēn fú
huàn fú
yìn fú
jiàng fú
wén fú
yì fú
hù fú
yún fú
hé fú
míng fú
tǔ fú
biān fú
yǔn fú
yǐn fú
hǔ fú
jīn fú
fēi fú
mù fú
dān fú
guān fú
huáng fú
zhēn fú
pōu fú
shòu fú
yín fú
jiàng fú
zhēn fú
qián fú
lù fú
bái fú
hù fú
gāo fú
táo fú
zhēng fú
zhū fú
shé fú
líng fú
yóu fú
zhū fú
zhí fú
líng fú
yú fú
wò fú
jí fú
jì fú
lín fú
ǒu fú
xiū fú
gān fú
xiáng fú
xìn fú
lóng fú
shū fú
yè fú
yì fú
gēng fú
tàn fú
chèn fú
gē fú
yuán fú
qīng fú
shěng fú
ruì fú
qián fú
bīng fú
qián fú
⒈ 谓即帝位。符,指帝王受命于天的符命。
引语本汉班固《东都赋》:“圣皇乃握乾符,阐坤珍,披皇图,稽帝文。”
《文选·沉约<齐故安陆昭王碑文>》:“萧曹扶翼汉祖,灭秦项以寧乱。 魏氏乘时於前,皇齐握符於后。”
李善注引《孝经钩命决》:“帝受命,握符出也。”
明刘基《送陈庭学之成都卫照磨任》诗:“圣皇握符御宸极,烟尘不起鲸波息。”
明张居正《贺元旦表》:“恭惟皇上握符,应运绍基。”
握wò(动)攥在手里;用手拿或抓:~手|把~。
符读音:fú1.符节:兵~。虎~(虎形的兵符)。
2.代表事物的标记;记号:~号。音~。
3.符合(多跟“相”或“不”合用):两个数目相~。他所说的与事实不~。
4.道士所画的一种图形或线条,声称能驱使鬼神、给人带来祸福:护身~。画了一张~。
5.姓。