fú quàn
fú chì
fú jié
fú zhèn
fú tiē
fú qì
fú shuǐ
fú hé
fú shù
fú jiǎ
fú kuàng
fú bié
fú biǎo
fú mù
fú hǔ
fú shǒu
fú lì
fú chì
fú ráng
fú cáo
fú lù
fú zhēng
fú dài
fú shòu
fú hù
fú shí
fú xiào
fú lóu
fú zhòu
fú bǎo
fú jiào
fú ruì
fú huì
fú yàn
fú hào
fú hé
fú wěi
fú jiào
fú zhǐ
fú zhuàn
fú zhú
fú lù
fú bǎo
fú yàn
fú jì
fú jià
fú xiǎn
fú xū
fú zhào
fú hào
fú jìn
fú fǎ
fú cǎi
fú zhòu
fú wǔ
fú chèn
fú shǎng
fú xǐ
fú xí
fú gào
fú rèn
fú yào
fú hù
fú chuán
fú jí
fú yìn
fú bá
fú yàn
fú dié
fú mìng
fú yìng
fú pái
fú lǐ
fú cè
fú guān
fú jié
fú qǐ
fú xiào
quán zhuàn
shì zhuàn
xiè zhuàn
gǎn zhuàn
lòu zhuàn
xiǎo zhuàn
xíng zhuàn
hàn zhuàn
cì zhuàn
cì zhuàn
lín zhuàn
shè zhuàn
dū zhuàn
shā zhuàn
kǎi zhuàn
cǎo zhuàn
léi zhuàn
yù zhuàn
diāo zhuàn
yún zhuàn
dà zhuàn
fān zhuàn
wò zhuàn
dān zhuàn
shǔ zhuàn
xià zhuàn
qín zhuàn
xiāng zhuàn
bǎo zhuàn
gǔ zhuàn
tán zhuàn
kè zhuàn
fēng zhuàn
fú zhuàn
hái zhuàn
yáo zhuàn
jié zhuàn
chóng zhuàn
diāo zhuàn
fǔ zhuàn
zhòu zhuàn
fèng zhuàn
niǎo zhuàn
jiāo zhuàn
hóng zhuàn
kē zhuàn
lú zhuàn
lóng zhuàn
yān zhuàn
jīn zhuàn
míng zhuàn
hè zhuàn
niǎo zhuàn
⒈ 加有官府印信的文书。
引唐元稹《叙诗寄乐天书》:“由是诸侯敢自为旨意,有罗列儿孙以自固者,有开导蛮夷以自重者,省寺符篆,固於几阁,甚者碍旨詔,视一境如一室,刑杀其下,不啻僕畜。”
⒉ 符箓上所用的文字符号。
引宋周密《齐东野语·野婆》:“徭人集众刺杀之,至死以手护腰间不置,剖之得印方寸,莹若苍玉,字类符篆,不可识,非鑴非鏤,盖自然之文。”
明陶宗仪《辍耕录·漱芳亭》:“他日伯雨往謁诸公,惟虞先生不言儒者事,只问道家典故,虽答之,或不能详。末问:‘能作几家符篆?’曰:‘不能。’”
⒊ 指符箓。
引明郎瑛《七修类稿·国事八·散粥施药》:“嘉靖二十年起,朝廷每岁一月,日散粥米二百石,丸药六千囊,粥则人给一杓,可三五口供也,药则衣金者百丸,并符篆汤方各一纸。”
《清史稿·世祖纪二》:“壬戌,罢太和山贡符篆、黄精。”
道家指以篆文书写的符咒。
1.符节:兵~。虎~(虎形的兵符)。
2.代表事物的标记;记号:~号。音~。
3.符合(多跟“相”或“不”合用):两个数目相~。他所说的与事实不~。
4.道士所画的一种图形或线条,声称能驱使鬼神、给人带来祸福:护身~。画了一张~。
5.姓。
篆读音:zhuàn篆zhuàn(1)(名)汉字形体的一种:~刻|~书|~文|~字。(2)(动)写篆书:~额。(3)(名)指印章。