汉篆


汉篆的组词


汉震

hàn zhèn

汉旅

hàn lǚ

汉方

hàn fāng

汉水

hàn shuǐ

汉话

hàn huà

汉宫

hàn gōng

汉陵

hàn líng

汉制

hàn zhì

汉土

hàn tǔ

汉渚

hàn zhǔ

汉印

hàn yìn

汉都

hàn dū

汉皓

hàn hào

汉节

hàn jié

汉中

hàn zhōng

汉沂

hàn yí

汉牍

hàn dú

汉阁

hàn gé

汉僧

hàn sēng

汉傅

hàn fù

汉苗

hàn miáo

汉籍

hàn jí

汉元

hàn yuán

汉燕

hàn yàn

汉祖

hàn zǔ

汉典

hàn diǎn

汉佩

hàn pèi

汉姬

hàn jī

汉臣

hàn chén

汉帜

hàn zhì

汉儿

hàn ér

汉地

hàn dì

汉史

hàn shǐ

汉壁

hàn bì

汉刻

hàn kè

汉女

hàn nǚ

汉塞

hàn sài

汉葱

hàn cōng

汉文

hàn wén

汉国

hàn guó

汉仪

hàn yí

汉腊

hàn là

汉缺

hàn quē

汉火

hàn huǒ

汉字

hàn zì

汉族

hàn zú

汉恩

hàn ēn

汉皋

hàn gāo

汉风

hàn fēng

汉圣

hàn shèng

汉帝

hàn dì

汉律

hàn lǜ

汉剑

hàn jiàn

汉篆

hàn zhuàn

汉碑

hàn bēi

汉思

hàn sī

汉酺

hàn pú

汉军

hàn jūn

汉官

hàn guān

汉光

hàn guāng

汉音

hàn yīn

汉贰

hàn èr

汉王

hàn wáng

汉纲

hàn gāng

汉貂

hàn diāo

汉绪

hàn xù

汉武

hàn wǔ

汉仗

hàn zhàng

汉廒

hàn áo

汉法

hàn fǎ

汉庭

hàn tíng

汉调

hàn diào

汉书

hàn shū

汉胪

hàn lú

汉津

hàn jīn

汉简

hàn jiǎn

汉阴

hàn yīn

汉关

hàn guān

汉京

hàn jīng

汉誓

hàn shì

汉剧

hàn jù

汉人

hàn rén

汉祚

hàn zuò

汉爵

hàn jué

汉镜

hàn jìng

汉隶

hàn lì

汉麻

hàn má

汉竹

hàn zhú

汉后

hàn hòu

汉家

hàn jiā

汉皐

hàn gāo

汉易

hàn yì

汉畤

hàn zhì

汉表

hàn biǎo

汉鸡

hàn jī

汉礼

hàn lǐ

汉咏

hàn yǒng

汉氏

hàn shì

汉浦

hàn pǔ

汉赋

hàn fù

汉高

hàn gāo

汉江

hàn jiāng

汉室

hàn shì

汉分

hàn fèn

汉口

hàn kǒu

汉主

hàn zhǔ

汉拜

hàn bài

汉椒

hàn jiāo

汉策

hàn cè

汉统

hàn tǒng

汉将

hàn jiāng

汉虏

hàn lǔ

汉语

hàn yǔ

汉月

hàn yuè

汉区

hàn qū

汉厫

hàn áo

汉子

hàn zi

汉检

hàn jiǎn

汉皇

hàn huáng

汉鼎

hàn dǐng

汉学

hàn xué

汉民

hàn mín

汉道

hàn dào

汉姓

hàn xìng

汉注

hàn zhù


符篆

fú zhuàn

鹤篆

hè zhuàn

握篆

wò zhuàn

琳篆

lín zhuàn

夏篆

xià zhuàn

籀篆

zhòu zhuàn

龙篆

lóng zhuàn

铭篆

míng zhuàn

草篆

cǎo zhuàn

彫篆

diāo zhuàn

炉篆

lú zhuàn

蝌篆

kē zhuàn

瑶篆

yáo zhuàn

督篆

dū zhuàn

凤篆

fèng zhuàn

丹篆

dān zhuàn

鸿篆

hóng zhuàn

大篆

dà zhuàn

沙篆

shā zhuàn

抚篆

fǔ zhuàn

还篆

hái zhuàn

次篆

cì zhuàn

卸篆

xiè zhuàn

视篆

shì zhuàn

香篆

xiāng zhuàn

刻篆

kè zhuàn

古篆

gǔ zhuàn

小篆

xiǎo zhuàn

摄篆

shè zhuàn

感篆

gǎn zhuàn

云篆

yún zhuàn

赐篆

cì zhuàn

金篆

jīn zhuàn

蛟篆

jiāo zhuàn

署篆

shǔ zhuàn

雕篆

diāo zhuàn

褭篆

niǎo zhuàn

藩篆

fān zhuàn

镂篆

lòu zhuàn

楷篆

kǎi zhuàn

秦篆

qín zhuàn

鸟篆

niǎo zhuàn

封篆

fēng zhuàn

汉篆

hàn zhuàn

权篆

quán zhuàn

行篆

xíng zhuàn

宝篆

bǎo zhuàn

颉篆

jié zhuàn

檀篆

tán zhuàn

玉篆

yù zhuàn

虫篆

chóng zhuàn

雷篆

léi zhuàn

烟篆

yān zhuàn

上一组词:粗汉
下一组词:汉恩

更多汉的组词

汉篆的意思


词语解释:

汉代风格的篆书。

引证解释:

⒈ 汉代风格的篆书。

引明陶宗仪《辍耕录·印章制度》:“白文印皆用汉篆,平正方直,字不可圆,纵有斜笔,亦当取巧写过。”

网络解释:

汉篆

公元前221年,秦始皇统一六国,命李斯统一六国文字为小篆。秦二世后,秦朝灭亡,大一统的汉朝取代了秦。秦朝存在了短短的十五年时间,但在文字发展史上却起到了承前启后的作用。到了西汉,社会上基本还是以小篆为主,如我们今天所能见到的《平都犁斛》、《霍去病墓刻石》、《五凤二年刻石》、《东安里刻石》等西汉金文刻石。这一时期的篆书字形日趋简便方正,转折处由圆变方,与后来的隶书比较接近,只是线条仍然粗细一致,还未出现波磔挑法而已。到了新莽时期,政治制度和思想文化全面复古,很多在秦八体中已经不用的文字,开始复用。在书法界,碑碣、铜器上的文字书风开始向秦以前回归,篆书大量的使用。如居延发现的帛书《张掖都尉启信》为标准篆书,传世的铜器《嘉量铭》是介于《秦公簋》和小篆之间的,方中带圆,整齐匀称,比西汉的《平都犁斛》等更具有篆书风味。
更多篆的组词

汉篆详细解释


读音:hàn

汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。

读音:zhuàn

篆zhuàn(1)(名)汉字形体的一种:~刻|~书|~文|~字。(2)(动)写篆书:~额。(3)(名)指印章。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025