zhí liàng
jiǎn liàng
xié liàng
huò liàng
zhēn liàng
jiǎo liàng
gāo liàng
zhào liàng
qī liàng
chè liàng
zhōng liàng
zhāo liàng
liáo liàng
zèng liàng
liáo liàng
liú liàng
líng liàng
piào liang
cuì liàng
bàng liàng
fǔ liàng
xìng liàng
sháo liàng
bù liàng
kēng liàng
qīng liàng
gāng liàng
tǐ liàng
huǒ liàng
liū liàng
yuè liang
gěng liàng
lì liàng
xián liàng
shǎn liàng
le liàng
kāi liàng
yuán liàng
cā liàng
jié liàng
xǐng liàng
shū liàng
chéng liàng
qiān liàng
duān liàng
shù liàng
liáo liàng
shuǎng liàng
shuò liàng
kuān liàng
zhǎn liàng
xiāng liàng
hóng liàng
liáo liàng
fāng liàng
gěng liàng
gōng liàng
chàng liàng
pū liàng
kuàng liàng
míng liàng
hán liàng
liào liàng
yín liàng
guāng liàng
kàng liàng
tiān liàng
gěng liàng
shuà liàng
fàng liàng
jiàn liàng
yào liàng
xiān liang
huān liàng
cōng liàng
zèng liàng
liáo liàng
càn liàng
wū liàng
xiáng liàng
yóu liàng
tī liàng
jiàn liàng
chǎng liàng
liáo liàng
jīng liàng
zhēn liàng
liǎo liàng
xiǎng liàng
zhuó liàng
fā liàng
shū liàng
dǔ liàng
hēi liàng
hóng liàng
liú liàng
fā liàng
hóng liàng
pò liàng
yǎn liàng
bì liàng
xuě liàng
tōng liàng
fǔ liàng
tòu liang
lì liàng
jǐng liàng
lǜ liàng
yǎ liàng
cuì liàng
liáo liàng
zhèng liàng
zèng liàng
yú liàng
má liàng
shēn liàng
yín liàng
yín liàng
浏亮liúliàng
(1) 明朗
英bright⒈ 亦作“瀏湸”。清楚明朗。
引《文选·陆机<文赋>》:“诗缘情而綺靡,赋体物而瀏亮。”
李善注:“瀏亮,清明之称。”
唐李德裕《秋声赋》:“客有贞词瀏湸,逸气纵横。”
元辛文房《唐才子传·秦韬玉》:“少有词藻,工歌吟,恬和瀏亮。”
清二石生《十洲春语·品艳》:“花姝举止瀏亮,宜林间吹笛。”
曹禺《北京人》第一幕:“那是一对小酒盅似的黄晶晶的铜器,迭在掌中,可互击作响--叮泠有声,清圆而浏亮。”
清朗明亮。
浏liú(形)〈书〉形容水流清澈。
亮读音:liàng亮liàng(1)明,有光:天亮了,敞亮。明亮。豁亮。亮光。亮度(2)光线:屋子里一点亮儿也没有。(3)明摆出来,显露,显示:亮相。(4)明朗,清楚::心里亮了。(5)声音响:洪亮。响亮。(6)使声音响:亮开嗓子唱。