duǒ miǎn
chù miǎn
xuě miǎn
bà miǎn
cā miǎn
yòu miǎn
dùn miǎn
kòng miǎn
zuò miǎn
guī miǎn
qū miǎn
xī miǎn
huò miǎn
hù miǎn
bì miǎn
qiē miǎn
ēn miǎn
gé miǎn
chè miǎn
gǒu miǎn
huò miǎn
shù miǎn
tōu miǎn
fù miǎn
shǒu miǎn
huì miǎn
yǐ miǎn
cái miǎn
tǎn miǎn
juān miǎn
tíng miǎn
jiàng miǎn
tí miǎn
duǒ miǎn
mài miǎn
wán miǎn
gào miǎn
cè miǎn
jiǎn miǎn
sī miǎn
mǐn miǎn
quán miǎn
qǐn miǎn
zì miǎn
jí miǎn
fèi miǎn
wèi miǎn
huì miǎn
xuē miǎn
bài miǎn
fàng miǎn
shè miǎn
chì miǎn
yǐ miǎn
kāi miǎn
cí miǎn
chú miǎn
nán miǎn
yōu miǎn
cè miǎn
tuō miǎn
xìng miǎn
ráo miǎn
mǎi miǎn
juān miǎn
tuì miǎn
kuān miǎn
bù miǎn
bìng miǎn
zé miǎn
jiě miǎn
dān miǎn
tè miǎn
⒈ 赦免;宽恕。
引《北史·郭祚传》:“十年之中,三经肆眚,赦前之罪,不问轻重,皆蒙宥免。”
唐元稹《韦珩京兆府美原县令制》:“昔先王眚灾肆赦,则殊死已降,无不宥免。而受贿枉法者,独不在数。”
清蒲松龄《聊斋志异·江城》:“嫗神色变异,女愈疑。谓嫗曰:‘明告所作,或可宥免,若犹有隐祕,撮毛尽矣!’”
宽恕、赦免。
宥yòu(动)〈书〉宽容;饶恕;原谅。
免读音:miǎn免miǎn(1)(动)去掉;除掉:~费|~税。(2)(动)避免:难~|以~。(3)(动)不可;不要:~进。