tóu xiáng
bō jiàng
xīn jiàng
bèi jiàng
qǐ xiáng
yǐ jiàng
zé jiàng
zhà xiáng
jiàn jiàng
jìn jiàng
qǐng xiáng
qiān jiàng
kēng jiàng
yíng jiàng
méng jiàng
huǎn jiàng
rù jiàng
zhòu jiàng
shì jiàng
jiǔ jiàng
dēng jiàng
shòu xiáng
sǐ jiàng
shēng jiàng
kǎo jiàng
chà jiàng
yǐ jiàng
guì jiàng
chū jiàng
shuāng jiàng
yòu xiáng
wén jiàng
dǔ jiàng
sù jiàng
nà xiáng
dì jiàng
lí jiàng
kuān jiàng
xié jiàng
ér jiàng
zǐ jiàng
kōng jiàng
guāng jiàng
nèi jiàng
bō jiàng
dié jiàng
bān jiàng
quàn xiáng
xù jiàng
kē jiàng
dǎ jiàng
jiā jiàng
fú jiàng
chōng jiàng
zhì jiàng
qǐ jiàng
dié jiàng
nì jiàng
mǎo jiàng
lún jiàng
yǐ xiáng
dàn jiàng
jiǎn jiàng
yuē jiàng
qǔ jiàng
zhāo xiáng
yuè jiàng
hái jiàng
yǔn jiàng
táo jiàng
xià jiàng
mài jiàng
téng jiàng
bái jiàng
yì jiàng
pàn jiàng
bī jiàng
juān jiàng
jiē jiàng
luán jiàng
shēng jiàng
míng jiàng
chén jiàng
zhé jiàng
guī xiáng
qiú xiáng
chù jiàng
fān jiàng
jī jiàng
biǎn jiàng
shōu xiáng
qīn jiàng
⒈ 升降,上下。
引《诗·大雅·文王》:“文王陟降,在帝左右。”
朱熹集传:“盖以文王之神在天,一升一降,无时不在上帝之左右,是以子孙蒙其福泽,而君有天下也。”
马瑞辰通释:“《集传》之説是也……古者言天及祖宗之默佑,皆曰陟降。 《敬之》诗曰:‘无曰高高在上,陟降厥土,日监在兹。’此言天之陟降也。 《閔予小子》诗曰:‘念兹皇祖,陟降庭止。’《访落》诗曰:‘绍庭上下,陟降厥家。’此言祖宗之陟降也。天陟降, 文王之神亦随天神为陟降。故曰‘ 文王陟降,在帝左右’。”
后因以为祖宗神灵暗中保佑之义。 唐包佶《祀雨师乐章·迎神》:“陟降左右,诚达幽圆。”
宋陈亮《重华宫正谢表》:“付託得人,爰上唐家之寿;陟降在帝,孰知文后之声!”
清唐孙华《石鼓歌》:“尼父尊周本素志,陟降或有神灵游。”
⒉ 犹往来。
引唐柳宗元《送辛殆庶下第游南郑序》:“今则囊如悬罄,佣室寓食。方将适千里求仁人,被冒畏景,陟降栈道。”
《续资治通鉴·宋仁宗天圣五年》:“大礼史王曾言:‘皇帝执玉被衮,酌献七室,而每室奏乐章,恐陟降为劳,请节宫架之奏。’”
王国维《观堂集林·与友人论诗书中成语书》:“古又有陟降一语,古人言陟降犹今人言往来,不必兼陟与降二义。”
⒊ 谓中晷影的长短变化。
引《新唐书·历志三上》:“中晷长短,谓之陟降。景长则夜短,景短则夜长。积其陟降,谓之消息。”
上下、升降。
登高;上升:~彼高岗。
降读音:jiàng,xiáng[ jiàng ]1. 下落,落下:下降。降旨。降临。降旗。空降。
2. 减低,贬抑:降低。降价。降职。降解(jiě)。降心相从(抵制自己心志以服从别人)。
3. 姓。