xiū bān
xiū zhǐ
xiū duò
xiū qiǎn
xiū bīng
xiū yè
xiū dàn
xiū zhěng
xiū kān
xiū huàn
xiū jià
xiū qì
xiū kuā
xiū lì
xiū qì
xiū qì
xiū zuò
xiū qī
xiū xián
xiū xi
xiū yàn
xiū zhēng
xiū zhào
xiū zú
xiū fú
xiū shì
xiū rì
xiū xiǎng
xiū kè
xiū yú
xiū huàn
xiū shè
xiū zhēn
xiū zú
xiū píng
xiū tí
xiū chéng
xiū yù
xiū mù
xiū jué
xiū zhēng
xiū de
xiū jìn
xiū yì
xiū jué
xiū huì
xiū hé
xiū yìng
xiū fèi
xiū dài
xiū gēng
xiū mián
xiū qìng
xiū xiǎn
xiū lì
xiū lǎo
xiū guī
xiū xué
xiū dé
xiū dài
xiū guān
xiū bà
xiū níng
xiū gé
xiū jiù
xiū jǐng
xiū xiū
xiū guāng
xiū zhèng
xiū gào
xiū yǎng
xiū shí
xiū liè
xiū zhàn
xiū yòu
xiū mén
xiū jiā
xiū róng
guó qìng
yán qìng
cháo qìng
chóng qìng
xīn qìng
zhì qìng
hé qìng
xiá qìng
jiā qìng
xiǎn qìng
xiáng qìng
ruì qìng
jiā qìng
zàn qìng
cì qìng
shǎng qìng
hè qìng
qià qìng
jí qìng
xīng qìng
xīn qìng
jī qìng
yú qìng
bài qìng
xíng qìng
yí qìng
chēng qìng
cháng qìng
mén qìng
shàn qìng
lóng qìng
chéng qìng
zhù qìng
zuò qìng
jié qìng
zhǎn qìng
qín qìng
xǐ qìng
líng qìng
diào qìng
dàn qìng
yǎn qìng
é qìng
tóng qìng
tiān qìng
zhōng qìng
hūn qìng
míng qìng
hóng qìng
xiū qìng
huáng qìng
róng qìng
jù qìng
biǎo qìng
ēn qìng
huān qìng
fú qìng
dà qìng
sǒng qìng
⒈ 犹嘉庆。
引《后汉书·马融传》:“欢嬉喜乐,鼓舞疆畔,以迎和气,招致休庆。”
《北史·崔光传》:“然惧灾修德,咸致休庆,所谓家利而怪先,国兴而妖豫。”
《资治通鉴·晋安帝隆安五年》:“纂违先帝之命,杀太子而自立,荒淫暴虐, 番禾太守超顺人心而除之,以安宗庙,凡我士庶,同兹休庆。”
1. 歇息:休整。休假。休闲。离休。
2. 停止:休业。
3. 完结(多指失败或死亡)。
4. 旧指丈夫把妻子赶回母家,断绝夫妻关系:休妻。
5. 不要:休想。休提。
6. 吉庆,美善,福禄:休咎(吉凶)。
7. 助词,用于语末,与“罢”、“了”等用法相当:归休。
8. 辞去官职:休官。
庆读音:qìng庆qìng(1)(动)庆祝;庆贺:~寿|~丰收|~功大会。(2)(名)值得庆祝的周年纪念日:国~|校~。(3)姓。