xiū xiū
xiū chéng
xiū zú
xiū zhàn
xiū qì
xiū hé
xiū xi
xiū píng
xiū tí
xiū zhǐ
xiū yú
xiū róng
xiū yǎng
xiū jiā
xiū mén
xiū fú
xiū rì
xiū zuò
xiū fèi
xiū zhěng
xiū yù
xiū dàn
xiū qì
xiū lì
xiū dài
xiū qìng
xiū huàn
xiū zhēng
xiū huì
xiū gēng
xiū gé
xiū duò
xiū yì
xiū gào
xiū lǎo
xiū lì
xiū kān
xiū jué
xiū jìn
xiū yìng
xiū xiǎng
xiū yàn
xiū zhēng
xiū guāng
xiū jué
xiū zhào
xiū jià
xiū shè
xiū huàn
xiū yè
xiū xiǎn
xiū xián
xiū dé
xiū mián
xiū qì
xiū yòu
xiū liè
xiū bīng
xiū zú
xiū xué
xiū qī
xiū mù
xiū shì
xiū qiǎn
xiū níng
xiū shí
xiū jǐng
xiū bà
xiū guān
xiū guī
xiū dài
xiū zhèng
xiū zhēn
xiū bān
xiū kè
xiū de
xiū jiù
xiū kuā
láo bà
jū bà
jiě bà
gàn bà
qǐn bà
shuāi bà
piě bà
fàng bà
bì bà
xiū bà
jiǎn bà
pí bà
pò bà
bào bà
lǎo bà
gé bà
duǎn bà
chì bà
qiū bà
mài bà
zuò bà
zhōng bà
fèi bà
jī bà
láng bà
què bà
guān bà
cì bà
chù bà
cè bà
juān bà
yòu bà
gān bà
miǎn bà
zhú bà
tíng bà
biàn bà
jiǎn bà
bài bà
shěng bà
lí bà
lóng bà
⒈ 罢休;停止。
引唐韩愈《论淮西事宜状》:“有司计筭,所费苟务因循,小不如意,即求休罢。”
宋苏轼《民政下》:“今世之兵皆天子之所廪食以终其身……非如汉之戍卒有休罢更代之期也。”
⒉ 指辞官。
引唐李翱《与翰林李舍人书》:“翱思逃后祸,所冀存身,惟能休罢,最愜利志。”
1. 歇息:休整。休假。休闲。离休。
2. 停止:休业。
3. 完结(多指失败或死亡)。
4. 旧指丈夫把妻子赶回母家,断绝夫妻关系:休妻。
5. 不要:休想。休提。
6. 吉庆,美善,福禄:休咎(吉凶)。
7. 助词,用于语末,与“罢”、“了”等用法相当:归休。
8. 辞去官职:休官。
罢读音:bà,ba,pí[ bà ]1. 停,歇:罢休。罢工。罢课。罢市。罢论(打消了打算)。罢笔(停止写作)。
2. 免去,解除:罢免。罢官。罢职。罢黜。
3. 完了,毕:吃罢饭。