lǐng bǎn
lǐng fù
lǐng gǎng
lǐng zuǒ
lǐng dàn
lǐng biǎo
lǐng méi
lǐng wài
lǐng hǎi
lǐng qiáo
lǐng yīn
lǐng guǎng
lǐng jiǎo
lǐng yàn
lǐng zhàng
lǐng ài
lǐng cén
lǐng hòu
lǐng yuè
lǐng dōng
lǐng běi
lǐng nán
lǐng róng
lǐng yíng
lǐng bǎn
lǐng tóu
lǐng xiù
lǐng lín
yuān guǎng
èr guǎng
fēng guǎng
xiá guǎng
shǎo guǎng
ān guǎng
táo guǎng
fū guǎng
héng guǎng
dōu guǎng
kuò guǎng
shē guǎng
yīn guǎng
fāng guǎng
cóng guǎng
kāi guǎng
tuī guǎng
lún guǎng
yòu guǎng
huī guǎng
gāi guǎng
xī guǎng
pǔ guǎng
mí guǎng
hú guǎng
lǐng guǎng
mào guǎng
shēn guǎng
xiū guǎng
ruì guǎng
liǎng guǎng
zhòng guǎng
fán guǎng
xuān guǎng
làng guǎng
èr guǎng
yān guǎng
kuān guǎng
dǎ guǎng
chōng guǎng
bù guǎng
bāo guǎng
gāo guǎng
zì guǎng
ráo guǎng
zhào guǎng
fàn guǎng
hào guǎng
chéng guǎng
yán guǎng
yá guǎng
fú guǎng
yǒu guǎng
zēng guǎng
⒈ 指岭南两广之地。
引《元史·郝经传》:“两淮之兵尽集白鷺,江西之兵尽集隆兴,岭广之兵,尽集长沙。”
1.顶上有路可通行的山:一道~。崇山峻~。翻山越~。
2.高大的山脉:南~。秦~。大兴安~。
3.专指大庾岭等五岭:~南。
4.姓。
广读音:guǎng,ān[ guǎng ]1. 指面积、范围宽阔,与“狭”相对:宽广。广博。广义。广漠。广袤(东西称“广”,南北称“袤”,指土地面积)。广厦。
2. 多:大庭广众。
3. 扩大,扩充:推广。广开言路。