bēi yín
yuè yín
huá yín
qiū yín
fèng yín
qiāo yín
yīng yín
dī yín
wú yín
ōu yín
chén yín
xiāo yín
màn yín
wén yín
lóng yín
kǔ yín
mò yín
fú yín
jìn yín
qiǎn yín
qióng yín
qū yín
shēn yín
dú yín
háo yín
tuó yín
míng yín
hào yín
jiā yín
xiào yín
lěng yín
qī yín
qiān yín
qīng yín
tāo yín
chóu yín
chǔ yín
niǎo yín
shěn yín
kū yín
lián yín
lǚ yín
gē yín
chàng yín
ǒu yín
fù yín
gū yín
yǒng yín
màn yín
āi yín
xíng yín
yán yín
bā yín
yuán yín
chán yín
cháng yín
kuáng yín
lǎng yín
呻吟shēnyín
(1) 指因痛苦而.发出的声音
例无病呻吟英groan;moan(2) 发出像叹气的声音
例风在树梢中呻吟英sigh⒈ 诵读;吟咏。
引《庄子·列御寇》:“郑人缓也,呻吟裘氏之地,祇三年,而缓为儒。”
郭象注:“呻吟,吟咏之谓。”
汉王充《论衡·案书》:“刘子政玩弄《左氏》,童僕妻子,皆呻吟之。”
唐韩愈《和侯协律咏笋》:“属和才将竭,呻吟至日暾。”
清孙枝蔚《次韵酬李伯伟来诗》:“自有呻吟苦,全无唱和诗。”
⒉ 因忧劳苦痛而嗟叹。亦指嗟叹声。
引《吕氏春秋·大乐》:“君臣失位,父子失处,夫妇失宜,民人呻吟。”
《三国志·魏志·华佗传》:“一人病咽塞,嗜食而不得下…… 佗闻其呻吟,驻车往视。”
《明史·王学曾传》:“北敌梟张,士卒固苦,呻吟嗟怨之状,陛下不闻。”
田汉《卢沟桥》第三幕:“病室内伤兵累累,呻吟满耳。”
吟咏。