xiào zhà
xiào huì
xiào yín
xiào yǐn
xiào jiào
xiào tiān
xiào hū
xiào gē
xiào fù
xiào yuān
xiào míng
xiào cuì
xiào yòu
xiào lǚ
xiào áo
xiào fēng
xiào hé
xiào chóu
xiào jù
xiào hǒu
xiào nuò
xiào mìng
xiào shù
xiào jié
xiào zhà
xiào yǒng
xiào ào
shěn yín
cháng yín
wén yín
ōu yín
qīng yín
chàng yín
hào yín
fèng yín
lóng yín
chǔ yín
shēn yín
kuáng yín
xiào yín
ǒu yín
qióng yín
qiān yín
qī yín
huá yín
háo yín
niǎo yín
wú yín
kǔ yín
xíng yín
qiū yín
qū yín
màn yín
qiǎn yín
chán yín
qiāo yín
dī yín
yán yín
gū yín
dú yín
jìn yín
āi yín
lǚ yín
mò yín
fù yín
fú yín
yīng yín
míng yín
yǒng yín
chóu yín
bēi yín
lěng yín
tāo yín
lǎng yín
bā yín
chén yín
xiāo yín
tuó yín
yuè yín
yuán yín
kū yín
lián yín
màn yín
gē yín
jiā yín
⒈ 长啸哀叹。
引《淮南子·览冥训》:“西姥折胜, 黄神啸吟。”
高诱注:“黄帝之神,伤道之衰,故啸吟而长叹也。”
鲁迅《集外集拾遗补编·补救世道文件四种丁》:“慨自水兽洪猛, 黄神啸吟,礼乐偕辫髮以同隳,情性与缠足而俱放。”
⒉ 犹啸歌。
引清孙枝蔚《竹中》诗:“久坐凭风雨,閒行有啸吟。”
《随园诗话》卷二引清赵宁静《鸡鸣埭访友》诗:“佳辰结良覿,言采北山杜……山能使人澹,湖能使人阔。聊共发啸吟,无为慕禪悦。”
1.(人)撮口发出长而清脆的声音;打口哨:登高长~。
2.(禽兽)拉长声音叫:虎~。鸟~。
3.泛指发出长而尖厉的声音:风~。飞机尖~着飞过顶空。
吟读音:yín吟yín(1)(动)吟咏:~诗|~颂|~唱。(2)(名)古典诗歌的一种名称:《秦妇~》。