chán ér
chán chàng
chán fù
chán yān
chán lù
chán shā
chán zào
chán zǔ
chán huái
chán shé
chán yǐn
chán lián
chán lián
chán miǎn
chán yuàn
chán chú
chán tiáo
chán ěr
chán zǐ
chán pèi
chán huán
chán zǐ
chán yì
chán juān
chán míng
chán tuì
chán yín
chán ruí
chán niǎo
chán huā
chán jī
chán jué
chán huà
chán yuān
chán diāo
chán guān
chán jué
chán qīng
chán jí
chán ké
chán tí
chán chì
chán huì
chán bìn
chán yùn
chán yān
chán wén
chán biàn
chán bìn
chán yī
chán yín
shēn yín
fèng yín
gū yín
yuán yín
ǒu yín
míng yín
lián yín
ōu yín
qū yín
bēi yín
mò yín
chén yín
qiāo yín
yīng yín
yǒng yín
tāo yín
wén yín
huá yín
xiāo yín
màn yín
yán yín
qiān yín
lóng yín
kuáng yín
qiū yín
fù yín
fú yín
āi yín
gē yín
yuè yín
lěng yín
tuó yín
bā yín
wú yín
xiào yín
chóu yín
jìn yín
dī yín
háo yín
qióng yín
niǎo yín
chàng yín
jiā yín
qiǎn yín
cháng yín
xíng yín
shěn yín
qī yín
kū yín
chǔ yín
màn yín
kǔ yín
dú yín
lǚ yín
lǎng yín
hào yín
qīng yín
⒈ 蝉鸣。蝉声悠曳多情味,故云。
引汉徐干《于清河见挽船士新婚与妻别》诗:“冽冽寒蝉吟,蝉吟抱枯枝。”
南朝梁吴均《与顾章书》:“蝉吟鹤唳,水响猿啼,英英相杂,緜緜成韵。”
后蜀顾夐《临江仙》词:“蝉吟人静,残日傍,小窗明。”
明无名氏《鸣凤记·端阳游赏》:“蝉吟凉杪,蝉吟凉杪,燕遶疏帘日色高。”
《花月痕》第五二回回目:“故人麟阁千秋重,遗蜕蝉吟一壳轻。”
蝉chán(名)一种昆虫。种类很多;雄的腹部有发音器;能发出尖锐的声音。也叫“知了”:~蛹|~翼。
吟读音:yín吟yín(1)(动)吟咏:~诗|~颂|~唱。(2)(名)古典诗歌的一种名称:《秦妇~》。