jiē rǎng
biān rǎng
xiá rǎng
yún rǎng
qìng rǎng
ào rǎng
fèn rǎng
xián rǎng
jué rǎng
zhōng rǎng
liáo rǎng
gē rǎng
pì rǎng
bī rǎng
dà rǎng
xià rǎng
zhōu rǎng
gōng rǎng
yě rǎng
fēng rǎng
zhòng rǎng
jiāng rǎng
huái rǎng
huì rǎng
jí rǎng
luǒ rǎng
wò rǎng
āi rǎng
tóng rǎng
xiāng rǎng
jí rǎng
líng rǎng
kū rǎng
shàn rǎng
liè rǎng
guì rǎng
fú rǎng
sān rǎng
xī rǎng
chén rǎng
zōng rǎng
yú rǎng
liè rǎng
xiāo rǎng
jī rǎng
chēng rǎng
bá rǎng
gāo rǎng
fēng rǎng
yù rǎng
cùn rǎng
jū rǎng
jìng rǎng
qì rǎng
lián rǎng
qiū rǎng
kǎi rǎng
jū rǎng
qióng rǎng
gǎo rǎng
xiāo rǎng
gài rǎng
juān rǎng
chǔ rǎng
gǎo rǎng
jiāo rǎng
xī rǎng
gāo rǎng
huá rǎng
hào rǎng
dài rǎng
gù rǎng
wǔ rǎng
tǔ rǎng
chì rǎng
kōng rǎng
shǔ rǎng
quán rǎng
cuò rǎng
hēi rǎng
xiǔ rǎng
tiān rǎng
cuō rǎng
fēng rǎng
qióng rǎng
qián rǎng
yǐ rǎng
bó rǎng
huáng rǎng
huī rǎng
fēng rǎng
bāng rǎng
fán rǎng
bī rǎng
qú rǎng
gān rǎng
shā rǎng
jǐn rǎng
bì rǎng
xiù rǎng
nì rǎng
fén rǎng
jiè rǎng
hóng rǎng
⒈ 秽土。
引《楚辞·离骚》:“苏粪壤以充幃兮,谓申椒其不芳。”
三国魏曹丕《与吴质书》:“追思昔游,犹在心目,而此诸子化为粪壤,可復道哉!”
唐李朝威《柳毅传》:“如可,则俱在云霄;如不可,则皆夷粪壤。”
⒉ 指已死之人。
引清蒲松龄《聊斋志异·公孙九娘》:“九娘才貌无双,舅倘不以粪壤致猜,儿当请诸其母。”
⒊ 指拌有肥料的灰土。
引汉王充《论衡·率性》:“深耕细锄,厚加粪壤,勉致人功,以助地力。”
宋王安石《古松》诗:“岂因粪壤栽培力,自得乾坤造化心。”
⒋ 指施肥。
引元王祯《农书》卷三:“田有良薄,土有肥磽,耕农之事,粪壤为急。粪壤者,所以变薄田为良田,化磽土为肥土也。”
污秽的地。
粪fèn(1)(名)从肛门排泄出来的经过消化的食物的渣滓;屎:~毒|~坑|~筐|~门。(2)(动)〈书〉施肥:~地。(3)(动)〈书〉扫除:~除。
壤读音:rǎng壤rǎng(1)(名)土壤:沃~。(2)(名)地:天~之别。(3)(名)地区:接~。