jī pò
jī zhàng
jī yīng
jī gǔ
jī bāng
jī fǒu
jī bó
jī méng
jī duó
jī zhá
jī jìng
jī yuán
jī huǐ
jī bó
jī zhào
jī wēi
jī jié
jī ōu
jī zú
jī zhǎn
jī jué
jī kòu
jī tài
jī jūn
jī qiē
jī lì
jī gǔ
jī qìng
jī jiù
jī chōng
jī biān
jī nán
jī miè
jī wèi
jī gé
jī bāo
jī diāo
jī jí
jī fā
jī tuō
jī gǔ
jī jū
jī fǒu
jī bài
jī chán
jī qín
jī cì
jī fú
jī mǎ
jī zhú
jī fèn
jī zhù
jī tuì
jī dǎ
jī pái
jī mián
jī duàn
jī zhào
jī zhuàng
jī wán
jī xiá
jī zhēng
jī bēng
jī chù
jī kǎo
jī zhǎng
jī zhēn
jī péng
jī jìng
jī gōng
jī gǎo
jī pī
jī kuǎ
jī bì
jī dòng
jī jiá
jī shāng
jī kuì
jī rǎng
jī bō
jī jū
jī shǒu
jī zhōng
jī chuáng
jī tuò
jī xū
jī yuè
jī fǔ
jī shuǐ
jī yè
jī zhù
jī yī
jī chī
jī luò
jī jiàn
jī wèng
jī zhòng
jī chuáng
jī pēng
jī jiān
jī shǎng
jī qiú
jī tiě
jī diǎn
jī mù
jī shé
jī jí
jī qiú
jī kòu
jī xù
jī jū
jī póu
jī bì
jī xiān
jī è
jī fú
jī chuān
jī pū
jī shè
zōng rǎng
jiāng rǎng
nì rǎng
bá rǎng
jiē rǎng
bī rǎng
ào rǎng
cuō rǎng
qú rǎng
dà rǎng
cùn rǎng
qì rǎng
āi rǎng
kū rǎng
gāo rǎng
xiāo rǎng
jī rǎng
juān rǎng
yě rǎng
liáo rǎng
wǔ rǎng
chì rǎng
hào rǎng
xī rǎng
bī rǎng
tiān rǎng
qián rǎng
jí rǎng
bó rǎng
fèn rǎng
xiá rǎng
tǔ rǎng
gǎo rǎng
gē rǎng
chēng rǎng
yù rǎng
fén rǎng
fán rǎng
dài rǎng
yú rǎng
fēng rǎng
fēng rǎng
jū rǎng
hēi rǎng
gōng rǎng
hóng rǎng
kōng rǎng
wò rǎng
chén rǎng
gù rǎng
qìng rǎng
zhòng rǎng
qióng rǎng
líng rǎng
jí rǎng
jiāo rǎng
zhōu rǎng
xiǔ rǎng
gǎo rǎng
biān rǎng
jìng rǎng
fēng rǎng
jué rǎng
lián rǎng
gài rǎng
xià rǎng
fēng rǎng
jǐn rǎng
liè rǎng
qióng rǎng
huī rǎng
shàn rǎng
sān rǎng
tóng rǎng
gān rǎng
xiāo rǎng
luǒ rǎng
pì rǎng
yǐ rǎng
huáng rǎng
chǔ rǎng
huì rǎng
xiù rǎng
yún rǎng
fú rǎng
shǔ rǎng
qiū rǎng
xián rǎng
huái rǎng
xī rǎng
guì rǎng
huá rǎng
xiāng rǎng
gāo rǎng
shā rǎng
bāng rǎng
quán rǎng
liè rǎng
bì rǎng
jū rǎng
jiè rǎng
kǎi rǎng
cuò rǎng
zhōng rǎng
古代的一种游戏。把一块hAo86.鞋子状的木片侧放地上,在三四十步处用另一块木片去投掷它,击中的就算得胜。
《艺文类聚》卷十一引晋·皇甫谧《帝王世纪》:“﹝帝尧之世﹞天下大和,百姓无事,有五十老人击壤于道。”后因以“击壤”为颂太平盛世的典故。
⒈ 古代的一种游戏。把一块鞋子状的木片侧放地上,在三四十步处用另一块木片去投掷它,击中的就算得胜。参阅《太平御览》卷七五五引三国魏邯郸淳《艺经》。
引汉王充《论衡·刺孟》:“夫毁瓦画墁,犹比童子击壤于涂,何以异哉!”
⒉ 参见“击壤歌”。参见“击壤歌”。
引《艺文类聚》卷十一引晋皇甫谧《帝王世纪》:“﹝帝尧之世﹞天下大和,百姓无事,有五十老人击壤於道。”
后因以“击壤”为颂太平盛世的典故。 南朝宋谢灵运《初去郡》诗:“即是羲唐化,获我击壤情。”
唐张说《季春下旬诏宴薛王山池序》:“河清难得,人代几何?击壤之懽,良有以也。”
宋范成大《插秧》诗:“谁知细细青青草,中有丰年击壤声。”
清方贞观《出宗阳》诗:“生逢击壤世,不得守耕桑。”
一种古代的游戏。将一块鞋状的木片当靶子,在一段距离之外用另一块木片对其投掷,打中则获胜。汉.王充《论衡.刺孟》:「夫毁瓦画墁,犹比童子击壤于涂,何以异哉?」此本为老人闲暇无事时的游戏。《艺文类聚.卷一一.帝王部.帝尧陶唐氏引帝王世纪》:「天下大和,百姓无事,有五十老人击壤于道。」后比喻太平盛世。《文选.张协.七命》:「玄龆巷歌,黄发击壤。」唐.张说〈季春下旬诏宴薛王山池序〉:「河清难得,人代几何?击壤之欢,良有以也。」
击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。
壤读音:rǎng壤rǎng(1)(名)土壤:沃~。(2)(名)地:天~之别。(3)(名)地区:接~。