xī ròu
xī jiè
xī tuì
xī rì
xī zǐ
xī chuǎn
xī jī
xī miè
xī píng
xī bīng
xī hào
xī diào
xī jiāo
xī zú
xī hào
xī qǐng
xī shèn
xī lì
xī yǎng
xī shì
xī xī
xī qì
xī lǜ
xī yǎn
xī jīn
xī jiān
xī fù
xī tú
xī cū
xī sòng
xī lì
xī shī
xī xīn
xī rǎng
xī bēn
xī cí
xī nù
xī jǐng
xī tǔ
xī fū
xī zhì
xī mài
xī xiē
xī tíng
xī wàng
xī huì
xī xiǎng
xī qián
xī nán
xī yāng
xī mín
bī rǎng
xiāo rǎng
gài rǎng
liè rǎng
tiān rǎng
gǎo rǎng
yú rǎng
guì rǎng
zhōng rǎng
huáng rǎng
cuō rǎng
xiǔ rǎng
quán rǎng
chǔ rǎng
xiāo rǎng
qìng rǎng
qián rǎng
xián rǎng
bá rǎng
shā rǎng
zōng rǎng
shàn rǎng
tóng rǎng
biān rǎng
kōng rǎng
pì rǎng
fú rǎng
liè rǎng
chì rǎng
hào rǎng
fēng rǎng
bó rǎng
bì rǎng
líng rǎng
chén rǎng
jiāng rǎng
jī rǎng
dà rǎng
shǔ rǎng
jìng rǎng
qì rǎng
tǔ rǎng
kǎi rǎng
zhòng rǎng
kū rǎng
xià rǎng
jí rǎng
wò rǎng
jǐn rǎng
xiù rǎng
fēng rǎng
qióng rǎng
fán rǎng
yù rǎng
xiá rǎng
fèn rǎng
cuò rǎng
gāo rǎng
sān rǎng
luǒ rǎng
lián rǎng
gù rǎng
hēi rǎng
gǎo rǎng
jiāo rǎng
fēng rǎng
liáo rǎng
xiāng rǎng
fēng rǎng
hóng rǎng
yě rǎng
ào rǎng
wǔ rǎng
huái rǎng
fén rǎng
xī rǎng
gōng rǎng
huī rǎng
gē rǎng
jū rǎng
jiè rǎng
juān rǎng
bāng rǎng
huì rǎng
gān rǎng
jué rǎng
zhōu rǎng
jiē rǎng
gāo rǎng
huá rǎng
chēng rǎng
xī rǎng
yún rǎng
jū rǎng
nì rǎng
qiū rǎng
jí rǎng
dài rǎng
āi rǎng
qióng rǎng
qú rǎng
yǐ rǎng
cùn rǎng
bī rǎng
⒈ 古代传说的一种能自生长,永不减耗的土壤。
引《山海经·海内经》:“洪水滔天, 鯀窃帝之息壤以堙洪水。”
郭璞注:“息壤者,言土自长息无限,故可以塞洪水也。”
唐柳宗元《天对》:“盗堙息壤,招帝震怒。”
鲁迅《故事新编·理水》:“借了上帝的息壤,来湮洪水。”
一说指沃土。 明朱国祯《涌幢小品·息壤辩》:“《山海经》所云‘ 鯀窃帝之息壤’,盖指桑土稻田,可以生息,故曰息壤。”
⒉ 泛指泥土。
引唐刘禹锡《答东阳于令涵碧图》诗序:“斧凡材,畚息壤,而清溪翠巖森立坌来。”
⒊ 栖止之地。
引清龚自珍《桐君仙人招隐歌》:“两家息壤殊不远, 江东浙东一棹堪洄沿。”
林之夏《干宝到杭翌日适余生日同泛西湖》诗:“戎马频年期息壤,风尘随地有迷津。”
章士钊《<苏报>案始末记叙》:“湖南衡山人陈范梦坡,以江西退职州官求息壤于上海,因买收此报,继续营业。”
平坦肥沃,能自生长而永不耗减的土壤。
息xī(1)(名)呼吸时进出的气:晕~|气~。(2)(名)消息。(3)(动)停止;安息;屏息。(4)(动)休息。(5)(名)滋生;繁殖。(6)(名)利钱;利息。(7)(名)〈书〉指子女。(8)姓。
壤读音:rǎng壤rǎng(1)(名)土壤:沃~。(2)(名)地:天~之别。(3)(名)地区:接~。