fēng shā
fēng shí
fēng zhì
fēng yàn
fēng guā
fēng chū
fēng shā
fēng xié
fēng jiàn
fēng tóu
fēng huǒ
fēng qì
fēng yáo
fēng yān
fēng rì
fēng qǐ
fēng shǐ
fēng xiǎn
fēng gǔ
fēng shǒu
fēng hàn
fēng jiǎo
fēng jù
fēng lì
fēng chē
fēng wèi
fēng dí
fēng háo
fēng zú
fēng chí
fēng ruì
fēng jù
fēng xiàn
fēng shēng
fēng jù
fēng léng
fēng è
fēng tiǎn
fēng máng
fēng gē
fēng fàn
fēng miáo
fēng chán
fēng miàn
fēng máng
fēng qí
fēng fā
fēng shuò
fēng rèn
fēng tàn
fēng duān
fēng ruì
fēng zhēng
fēng xiá
fēng yǐng
chuàng rèn
shù rèn
gē rèn
yǐng rèn
bīng rèn
cuì rèn
lì rèn
tǐng rèn
xuě rèn
liǎn rèn
shǒu rèn
jiǎo rèn
jí rèn
xíng rèn
fā rèn
xiāng rèn
jiāo rèn
fēi rèn
fú rèn
lòu rèn
máng rèn
dǎo rèn
yú rèn
shì rèn
yíng rèn
qì rèn
shǐ rèn
máng rèn
qí rèn
jiǎ rèn
sǐ rèn
xuè rèn
xiōng rèn
juǎn rèn
tíng rèn
zhī rèn
shuāng rèn
zì rèn
chǐ rèn
qióng rèn
dùn rèn
fēng rèn
wǔ rèn
zhuī rèn
gōu rèn
zhí rèn
yóu rèn
liǎng rèn
jiē rèn
dāo rèn
mào rèn
kuáng rèn
cùn rèn
qǔ rèn
tuī rèn
qiāng rèn
bīng rèn
xiàn rèn
xián rèn
jīn rèn
jiān rèn
dǐ rèn
fēng rèn
lián rèn
⒈ 刀剑等的尖端和刃口。借指兵器。
引《书·费誓》:“备乃弓矢,锻乃戈矛,礪乃锋刃。”
三国魏曹丕《禁复私仇诏》:“民之存者,非流亡之孤,则锋刃之餘,当相亲爱。”
明刘基《郁离子·螇螰》:“夫人飢则死,冻则死,不必皆以锋刃而后谓之杀之也。”
鲁迅《华盖集·杂感》:“死于敌手的锋刃不足悲苦;死于不知何来的暗器,却是悲苦。”
⒉ 比喻物体的边角锐利部分。
引宋何薳《春渚纪闻·金龙砚》:“须得美石有锋刃而不劌,如端溪石者,发其光彩,则尽善矣。”
⒊ 喻目光凶狠。
引明袁宏道《致徐汉明书》:“其人一瞻一视,皆具锋刃,以狠毒之心,而行慈悲之事。”
刀剑锐利的部分。
如:「拿刀时要小心,别被锋刃割伤了。」
锋fēng(1)(名)(刀、剑等)锐利或尖端的部分:词~。(2)(名)在前列带头的(多指军队):冲~陷阵。
刃读音:rèn刃rèn(1)(名)(~儿)刀剪等的锋利部分;刀口:刀~。(2)(名)刀:利~|白~战。(3)(动)用刀杀:手~奸贼。