bì róng
bì bào
bì xián
bì miǎn
bì yì
bì jì
bì qù
bì huí
bì xiè
bì shěng
bì yǐn
bì gǔ
bì rè
bì miàn
bì qiān
bì xùn
bì shè
bì fú
bì kè
bì shí
bì jī
bì guāi
bì sēng
bì kòu
bì pà
bì xiū
bì lǐ
bì jiù
bì xuān
bì xié
bì hài
bì fēng
bì shà
bì qiǎn
bì rèn
bì duǒ
bì yán
bì chóu
bì mìng
bì ài
bì shǎn
bì bīng
bì xíng
bì chén
bì míng
bì bàng
bì fēng
bì kāi
bì wò
bì huàn
bì ràng
bì zéi
bì wán
bì jiǔ
bì yuàn
bì shì
bì àn
bì xiǎn
bì fàng
bì zào
bì dì
bì guāng
bì suǒ
bì chù
bì xuān
bì yùn
bì qiè
bì chán
bì rén
bì xí
bì qīn
bì shòu
bì lù
bì gài
bì qǐn
bì zhāo
bì shuāi
bì diàn
bì shèn
bì lù
bì jìng
bì mǎ
bì chóu
bì zhái
bì chóu
bì qū
bì jì
bì xīn
bì zhú
bì pì
bì dài
bì suō
bì yì
bì zǒu
bì qīng
bì qín
bì xíng
bì cáng
bì sú
bì yì
bì gǔ
bì fù
bì chǒng
bì xǐ
bì luàn
bì yùn
bì hán
bì xiāo
bì zuì
bì huāng
bì zāi
bì huò
bì huì
bì xiāng
bì kòu
bì táo
bì zào
bì cì
bì xián
bì jū
bì hù
bì shì
bì jiù
bì jì
bì quán
bì jìng
bì jǐn
bì lǎn
bì zhū
bì yuǎn
bì zhài
bì zuò
bì tóu
bì cōng
bì wèi
bì jié
bì yǔ
bì shǔ
bì míng
bì sè
bì xiōng
bì shì
bì yán
bì shuì
bì yǐng
bì dì
bì nì
bì dīng
bì yíng
bì cí
bì qū
bì hàn
bì táng
bì táng
bì shēng
bì dào
bì qì
bì guó
bì nián
bì nòng
bì dì
bì yāng
bì suì
bì yán
bì wēn
bì lì
bì jìng
bì jiē
bì huì
bì lǔ
bì nán
bì jǐn
bì yǎn
bì dì
bì tuì
bì chán
kě shà
wěi shà
gē shà
shé shà
tè shà
zhī shà
jiē shà
tà shà
ài shà
kǔ shà
fēng shà
shōu shā
xiāo shà
mǒ shā
è shà
huí shà
qī shà
chóu shà
háo shà
jiě shà
qiáo shà
guī shà
lái shà
cuàn shà
cūn shà
bù shà
qiáng shà
duǒ shà
nǎo shà
kàn shà
bì shà
zhuàn shà
zāi shà
jí shà
dì shà
kēng shà
fén shà
sàng shà
qì shà
xiàng shà
hēi shà
guān shà
shì shà
hé shà
shuāng shà
bā shà
⒈ 旧时迷信,谓人死之后若干日,魂随煞返归生时之宅,是日家人外出回避叫“避煞”。
引宋俞文豹《吹剑四录》:“避煞之説,不知出於何时。按唐太常博士吕才《百忌歷》,载丧煞损害法:如巳日死者,雄煞;四十七日回煞;十三四岁女,雌煞。出南方第三家,煞白色。男子或姓郑、潘、孙、陈,至二十日及二十九日两次回丧家,故世俗相承,至期必避之。”
明戴冠《濯缨亭笔记》:“今世阴阳家以某日人死,则於某日煞回……是日,丧家当出外避之,俗云避煞。”
颜之推《颜氏家训·风操》“偏傍之书,死有归杀,子孙逃窜,莫肯在家” 刘盼遂注:“殃煞之事,载籍所不恒见,惟徐鉉《稽神録》云:‘ 彭虎子少壮有膂力,尝谓无鬼神。母死,俗巫戒之曰:“某日殃煞当还,重有所杀,宜出避之。”
合家细弱,悉出逃匿, 虎子独留不去。夜中有人推门入, 虎子遑遽无计;先有瓮,便入其中,以板盖头,觉母在板上坐,有人问:“板下无人耶?”
母曰:“无。”
及去。’是避煞逃窜,至五代时犹然矣。”亦称“避放”。 宋洪迈《夷坚乙志·韩氏放鬼》:“江浙之俗信巫鬼,相传人死则其魄復还,以其日测之,某日当至,则尽室出避于外,名为避放。”
何卓点校:“﹝放﹞, 陆本作煞。”
一种旧时社会的迷信。指人死之后,由道士代丧家推算鬼魂返家的日期,而预先使家人避开,称为「避煞」。
避bì(1)(动)躲开;避免:~难|~暑。(2)(动)防止:~雷针。
煞读音:shā,shà[ shà ]1. 极,很:煞费苦心。急煞。
2. 迷信的人指凶神:煞气。凶煞。凶神恶煞。