hān áo
hān yàn
hān chūn
hān xiào
hān zú
hān huān
hān shì
hān ōu
hān huàn
hān shì
hān rán
hān chén
hān áo
hān xǔ
hān duì
hān gē
hān mián
hān jiǔ
hān qǐn
hān pú
hān lè
hān zhàn
hān yǐn
hān yàn
hān shāng
hān sì
hān qià
hān hān
hān chàng
hān shuì
hān xiè
hān shěn
hān zì
hān hū
hān yàn
hān zòng
hān dàng
hān fàng
hān wò
hān shì
hān mèng
hān shǎng
hān dòu
hān zǐ
hān tài
hān zuì
hān biān
hān xī
hān náo
hān luàn
hān yín
hān yuè
hān xǔ
hān xiá
hān xuè
hān xīng
hān chàng
hān tián
hān xūn
hān hóng
hān sè
hān bǎo
hān yóu
hān jiào
hān yù
hān tuó
hān miǎn
⒈ 谓沉醉于某种情境。
引宋欧阳修《<释惟俨文集>序》:“苟皆不用,则絶宠辱,遗世俗,自高而不屈,尚安能酣豢於富贵而无为哉?”
明归有光《山舍示学者书》:“其得之者,亦不过酣豢富贵,荡无廉耻之限。”
清王拯元《王刚节公家传跋尾》:“彼之於利禄名位者,日颠倒於膏粱文绣,酣豢怡悦,人见之者,且将厌焉。”
酣,久乐。豢,养。酣豢即沉溺享乐之中。