hān yuè
hān dàng
hān zuì
hān mián
hān shǎng
hān tài
hān yàn
hān mèng
hān wò
hān duì
hān lè
hān gē
hān zǐ
hān xī
hān xiè
hān yàn
hān xǔ
hān fàng
hān sè
hān hū
hān zú
hān hóng
hān áo
hān qǐn
hān ōu
hān shì
hān chàng
hān tián
hān miǎn
hān pú
hān rán
hān chén
hān náo
hān yín
hān yóu
hān sì
hān biān
hān qià
hān shāng
hān shì
hān chūn
hān xiá
hān huàn
hān shì
hān jiǔ
hān huān
hān chàng
hān yàn
hān xūn
hān xǔ
hān yù
hān áo
hān luàn
hān xīng
hān xiào
hān shuì
hān zì
hān jiào
hān dòu
hān bǎo
hān xuè
hān tuó
hān hān
hān shěn
hān yǐn
hān zhàn
hān zòng
⒈ 饮酒酣畅貌。
引唐白居易《不如来饮酒》诗之三:“不如来饮酒,仰面醉酣酣。”
宋陆游《饮石洞酒戏作》诗:“酣酣霞晕力通神,澹澹鹅雏色可人。”
⒉ 形容睡眠深沉甜蜜。
引宋范成大《凌云九顶》诗:“酣酣午枕眠方丈,一笑閒身始自由。”
⒊ 旺盛;炽盛。
引《南史·梁纪中·武帝》:“始天监中,沙门释宝誌为诗曰:‘昔年三十八,今年八十三,四中復有四,城北火酣酣。’”
唐崔融《和宋之问寒食题黄梅临江驿》:“遥思故园陌,桃李正酣酣。”
宋杨万里《南溪早春》诗:“卷帘亭馆酣酣日,放杖溪山款款风。”
酒醉的样子。