hān xiào
hān náo
hān shì
hān mián
hān qǐn
hān sè
hān xūn
hān zǐ
hān jiǔ
hān shěn
hān tuó
hān hū
hān ōu
hān mèng
hān xiè
hān huàn
hān zhàn
hān chàng
hān yù
hān yuè
hān shāng
hān yàn
hān wò
hān zú
hān sì
hān jiào
hān shuì
hān shì
hān xīng
hān xǔ
hān zì
hān luàn
hān chūn
hān shǎng
hān pú
hān yín
hān tián
hān shì
hān bǎo
hān fàng
hān lè
hān yàn
hān duì
hān biān
hān zòng
hān tài
hān hóng
hān chàng
hān xuè
hān chén
hān xiá
hān dàng
hān miǎn
hān áo
hān dòu
hān qià
hān xǔ
hān zuì
hān yàn
hān hān
hān yóu
hān huān
hān rán
hān gē
hān áo
hān yǐn
hān xī
chàng jiào
hǒu jiào
zhǔ jiào
huān jiào
míng jiào
zhàn jiào
āi jiào
háo jiào
huān jiào
jué jiào
shān jiào
hān jiào
rǎng jiào
sè jiào
chì jiào
hǎn jiào
xiāo jiào
háo jiào
háo jiào
huān jiào
háo jiào
chàng jiào
zào jiào
hū jiào
yín jiào
jīng jiào
luàn jiào
xiào jiào
sī jiào
jí jiào
biàn jiào
guō jiào
guǎn jiào
cǎn jiào
tí jiào
jī jiào
ài jiào
dà jiào
jué jiào
kuáng jiào
jiān jiào
⒈ 高声叫喊。
引《南齐书·张岱传》:“镜少与光禄大夫颜延之邻居, 颜谈议饮酒,喧呼不絶;而镜静翳无言声。后延之於篱边闻其与客语,取胡床坐听,辞义清玄, 延之心服。谓宾客曰:‘彼有人焉。’由此不復酣叫。”
清蒲松龄《聊斋志异·西湖主》:“凝眸审諦,则陈明允也,不觉凭栏酣叫。”
酣hān(形)饮酒尽兴;泛指尽兴、畅快等:~饮|~歌。
叫读音:jiào叫jiào(1)(动)(本义)人或动物的发音器官发出较大的声音;表示某种情绪、感觉或欲望:鸡~|拍手~好|大~一声。(2)(动)招呼;呼唤:外面有人~你|电话~通了。(3)(动)雇(车)等;在饭馆吃饭时;把要买的饭菜告诉饭馆服务员;买煤、炭等并请售货人往家里送。(4)(动)(名称)是;称为:这~不锈钢|你怎么称呼?……我~王勇。(5)〈方〉雄性的(某些家畜和家禽):~驴|~鸡。叫jiào(1)(动)使;命令:~他早点回去|要~穷山变富山。(2)(动)容许或听任:他不~去;我就不去。(3)(介)被:他~雨淋了|你把窗户打开点儿;别~煤气熏着。