fán chāng
fān hàn
fān chén
fān kè
fān qiú
fān cháo
fān hàn
fān luán
fān wò
fān wáng
bō hé
fān shú
fān zhí
fān fú
fān mào
fān shú
fān bì
fān biàn
fān fù
fān yù
fán yǎn
fān ruò
fán lí
fān zī
fān wú
bō hún
fān jiàng
fān xuān
fān fāng
fān wǔ
fān lè
fān yuán
fān yùn
fān róng
fān cháng
fān shǔ
fān yú
fān lí
fān xué
fān luò
fān chì
fān zhǐ
fān bó
fān jī
fān bīng
fān huá
fān biǎo
fān rén
shòu chāng
róng chāng
jí chāng
dǐng chāng
xǔ chāng
bù chāng
jìn chāng
xīng chāng
kè chāng
fú chāng
yán chāng
bó chāng
shèng chāng
chì chāng
jǐ chāng
lián chāng
liáng chāng
bái chāng
nán chāng
fān chāng
guī chāng
tài chāng
yǒng chāng
féng chāng
xiǎn chāng
fán chāng
ruì chāng
ān chāng
míng chāng
xiá chāng
fán chāng
zhào chāng
pī chāng
fù chāng
huì chāng
wén chāng
fù chāng
fēng chāng
lóng chāng
hūn chāng
bǎi chāng
guāng chāng
guì chāng
⒈ 蕃衍昌盛。
引《左传·闵公元年》:“《屯》固、《比》入,吉孰大焉?其必蕃昌。”
汉王符《潜夫论·忠贵》:“窃亢龙之极贵者,未尝不破亡也;成天地之大功者,未尝不蕃昌也。”
唐韩愈《毛颖传》:“独中山之族,不知其本所出,子孙最为蕃昌。”
明刘基《郁离子·螇螰》:“民物蕃昌,蛮夷嚮风。”
郭沫若《十批判书·稷下黄老学派的批判》:“然而这一学派,一经齐国稷下制度的培植,它便立地蕃昌了起来。”
繁盛。
茂盛。蕃茂
滋生、繁殖。蕃育、蕃息、蕃衍
众多。通「繁」。水陆草木之花,可爱者甚蕃。(宋.周敦颐〈爱莲说〉)
昌读音:chāng昌chāng(1)(形)繁荣;兴旺:~明|蕃~|南~|武~|繁荣~盛。(2)(形)姓。