tāng miàn
tāng fēng
tāng bā
tāng yì
tāng xuě
tāng bǐng
tāng pó
tāng huò
tāng hán
tāng chí
tāng chí
tāng yuán
tāng bāo
tāng líng
tāng guō
tāng zhū
tāng mù
tāng huǒ
tāng qì
tāng zhī
tāng guàn
tāng yáng
tāng píng
tāng shuǐ
tāng diǎn
tāng gǔ
tāng chú
tāng wǎng
tāng yào
tāng luó
tāng sūn
tāng yùn
tāng yǔ
tāng sháo
shāng shāng
tāng miàn
tāng xíng
tāng yuán
tāng wǎn
tāng wǔ
tāng pán
tāng tuán
tāng pìn
tāng fàn
tāng jiǎo
tāng jǐng
tāng hú
tāng tóu
tāng ǎo
tāng yù
tāng tàn
tāng sàn
tāng piáo
xūn mù
zhān mù
zé mù
huì mù
yù mù
táo mù
tāng mù
zhāi mù
sān mù
huì mù
guàn mù
chǒng mù
xǐ mù
zhān mù
pí mù
chū mù
xīn mù
xià mù
guī mù
xūn mù
gài mù
cì mù
cǎi mù
zhuó mù
guàn mù
zhé mù
piāo mù
míng mù
jīng mù
hài mù
zhì mù
xī mù
wò mù
wǎng mù
pān mù
xìn mù
shū mù
gào mù
yù mù
沐浴。
特指为死者沐浴所用热水[.好工具]等物。
泛指其它烫洗用的热水。
指汤沐邑。
⒈ 沐浴。
引《公羊传·隐公八年》:“邴者何? 郑汤沐之邑也。天子有事于泰山,诸侯皆从, 泰山之下,诸侯皆有汤沐之邑焉。”
何休注:“有事者,巡守祭天告至之礼也,当沐浴絜齐以致其敬,故谓之汤沐邑也。”
《史记·苏秦列传》:“君诚能听臣, 燕必致旃裘狗马之地, 齐必致鱼盐之海, 楚必致橘柚之园, 韩、魏、中山皆可使致汤沐之奉。”
宋陆游《自笑》诗自注:“腊月五日汤沐、按摩几半日,是早左车第二牙脱去。”
⒉ 特指为死者沐浴所用热水等物。
引《淮南子·说林训》:“汤沐具而蟣蝨相弔,大厦成而燕雀相贺,忧乐别也。”
《梁书·任昉传》:“虽情谬先觉,而迹沦骄饵,汤沐具而非弔,大厦构而相驩。”
清梁章鉅《退庵随笔·家礼一》:“吾乡丧礼,自成服后,黎明具汤沐,主人以下皆哭。”
⒊ 泛指其它烫洗用的热水。
引严复《救亡决论》:“中国一大豕也,羣虱总总,处其奎蹄曲隈,必有一日焉,屠人操刀,具汤沐以相待,至是而始相吊焉,固已晚矣。”
⒋ 指汤沐邑。参见“汤沐邑”。
引《后汉书·班彪传》:“又旧制,太子食汤沐十县。”
唐张说《鄎国长公主神道碑》:“邸弟立官,汤沐建封。”
明唐顺之《皇陵行》:“江左金陵扶地轴, 汉家丰沛还汤沐。”
汤,热水,用来洗澡。沐,洗头发。汤沐即沐浴。
1. 热水:汤雪。赴汤蹈火。扬汤止沸。
2. 煮东西的汁液:米汤。参(
)汤。3. 烹调后汁特别多的食物:鸡汤。菜汤。清汤。
4. 专指温泉(现多用于地名):汤泉(温泉)。汤山(在中国北京市)。
5. 中药的剂型:汤剂。汤药。
6. 姓。
沐读音:mù沐mù(1)(动)洗头发:栉风~雨。(2)(Mù)姓。沐shù(名)沐河;发源于山东省;流入江苏省。