jué yīng
zhèn yīng
zhān yīng
diāo yīng
mǎ yīng
luán yīng
jīn yīng
máo yīng
fēi yīng
qǐng yīng
kuǐ yīng
shuì yīng
màn yīng
luó yīng
fán yīng
fán yīng
piāo yīng
cǎo yīng
zǐ yīng
liè yīng
bù yīng
liè yīng
jiě yīng
chén yīng
hú yīng
xiāng yīng
màn yīng
dùn yīng
qiāng yīng
pán yīng
mào yīng
shéng yīng
chuí yīng
cháo yīng
máo yīng
jiāo yīng
pèi yīng
cháng yīng
shé yīng
zhuó yīng
zhū yīng
jǐng yīng
fán yīng
huá yīng
chén yīng
kuī yīng
guān yīng
jī yīng
yù yīng
zān yīng
⒈ 后以“濯缨”比喻超脱世俗,操守高洁。
引语本《孟子·离娄上》:“沧浪之水清兮,可以濯我缨。”
南朝宋殷景仁《文殊师利赞》:“体絶尘俗,故濯缨者高其跡。”
唐白居易《题喷玉泉》诗:“何时此巖下,来作濯缨翁。”
前蜀韦庄《题颍源庙》诗:“临川试问尧秊事,犹被封人劝濯缨。”
清魏源《武夷九曲诗》之五:“尘容愧濯缨,咏归闻扣榜。”
洗涤帽缨。
1. 洗:濯足。
2. 〔濯濯〕形容山无草木,光秃秃的,如“濯濯童山”。
3. 祓除罪恶。
缨读音:yīng缨yīng(1)(名)古代帽子上系在颔下的带子;也泛指带子:~帽|长~。(2)(名)(~儿)缨子(3)(名):红~枪。(4)(名)(~儿)缨子。(5)(名)缨子:芥菜~儿。