fēng tái
fēng qǐ
fēng jiāo
fēng máng
fēng wáng
fēng yāo
fēng dù
fēng niǎo
fēng yǒu
fēng hài
fēng ér
fēng qì
fēng táng
fēng xīng
fēng là
fēng tún
fēng zhōu
fēng gāo
fēng cù
fēng zhì
fēng chén
fēng yá
fēng chài
fēng zǎn
fēng hù
fēng yì
fēng yǔ
fēng zhǔn
fēng fáng
fēng xū
fēng mì
fēng huáng
fēng wǔ
fēng yǐ
fēng kē
fēng kuáng
fēng zǐ
fēng hè
fēng wǔ
fēng shēng
fēng ruì
fēng dòng
fēng jiá
fēng méi
fēng jí
fēng yōng
fēng jié
fēng rǎng
fēng zhàng
fēng niǎo
fēng kuì
fēng fěn
fēng líng
fēng zhī
fēng là
fēng dié
fēng yǐ
fēng yǒng
fēng qǐ
fēng jù
fēng yīn
fēng cháo
fēng fēi
fēng qún
fēng fēn
fēng dú
fēng lì
fēng qí
fēng rǔ
fēng é
fēng chū
fēng shì
fēng rǎng
fēng qǐ
fēng xiāng
fēng xíng
fēng mù
fēng chǎng
fēng jiāng
fēng wō
fēng yè
fēng dié
shuāng dié
hú dié
yù dié
huà dié
hú dié
cǎi dié
xiān dié
é dié
mí dié
huā dié
huī dié
fěn dié
fēng dié
hán dié
mèi dié
fèng dié
guǐ dié
cù dié
gàn dié
huáng dié
jiá dié
fēng dié
zhuāng dié
hún dié
lián dié
mèng dié
yóu dié
fēng dié
⒈ 亦作“蠭蜨”。
⒉ 蜂和蝶。
引唐韩愈《花岛》诗:“蜂蝶去纷纷,香风隔岸闻。”
宋梅尧臣《和杨直讲夹竹花图》:“花留蜂蝶竹有禽,三月江南看不足。”
宋陶穀《清异录·花贼》:“温庭筠尝得一句云:‘蜜官金翼使’,偏於知识,无人可属。久之,自联其下,曰:‘花贼玉腰奴’,予以谓道尽蠭蜨。”
⒊ 旧时常用以借指帮衬风月的人。
引明无名氏《霞笺记·丽容矢志》:“自许登楼洗艳妆,从他蜂蝶过东墙。”
清孔尚任《桃花扇·拒媒》:“俺自有个两全之法,到那边款语商量,柔情索问,做一个閒蜂蝶花里混。”
⒋ 指寻花问柳贪恋女色的人。
引老舍《四世同堂》八六:“她的诱惑是一片蛛网,要把西洋的蜂蝶都胶住,而后送到集中营去。”
蜂fēng(1)(名)昆虫;种类很多;有毒刺;能蜇人;常成群住在一起:~巢|~刺|~房|~蜡|~蜜|~群|~乳|~王|~窝|~箱|~王精|~窝煤。(2)(名)特指蜜蜂。(3)(动)比喻成群地:~起|~拥|~聚。
蝶读音:dié蝶dié(名)蝴蝶。昆虫;翅膀阔大;颜色美丽。