qī shuǎng
qī lì
qī yì
qī dàn
qī duàn
qī biāo
qī qí
qī qīng
qī biāo
qī zhěn
qī měi
qī màn
qī jué
qī jī
qī sè
qī xù
qī suān
qī lì
qī dòng
qī lì
qī sāi
qī jué
qī shāng
qī jì
qī biāo
qī cǎn
qī àn
qī wǎn
qī ér
qī gē
qī qī
qī àn
qī liáng
qī kài
qī chǔ
qī jìng
qī jǐng
qī ér
qī lì
qī yǔ
qī lěng
qī mǐn
qī gěng
qī qiāo
qī liàn
qī báo
qī lì
qī lǐn
qī yuàn
qī gěng
qī kǔ
qī wēi
qī fēng
qī yì
qī xiù
qī qiāng
qī jǐn
qī wǎn
qī cāng
qī hèn
qī āi
qī yuè
qī cù
qī yín
qī tòng
qī gǎn
qī xī
qī huáng
qī huái
qī liè
qī huáng
qī dān
qī xīn
qī liàn
qī jí
qī yán
qī hán
qī bēi
qī liáo
qī wǎng
qī juàn
qī yàn
qī lǎng
qī cè
qī xiè
qī yàn
qī chàng
qī qiè
qī mí
qī dào
qī liàng
qī jiǒng
qī shén
qī yān
qī lèi
qī rán
qī lì
qī chuàng
qī rú
qī qī
qī zhuàn
qī dòng
qī yàn
qī líng
qī téng
tòng cè
rén cè
cǎn cè
gǎn cè
kǔn cè
hài cè
jīn cè
mǐn cè
jiē cè
mǐn cè
kǎi cè
fěi cè
jiāo cè
kuǎn cè
āi cè
chǔ cè
wǎn cè
cán cè
yǐn cè
kěn cè
zhěn cè
xī cè
cǔn cè
qī cè
kuì cè
bēi cè
shāng cè
zhūn cè
fèn cè
cí cè
suān cè
wū cè
lián cè
cǎn cè
chuàng cè
参见:凄恻 ,凄恻 ,凄恻
⒈ 因情景凄凉而悲伤。
引汉赵晔《吴越春秋·勾践伐吴外传》:“军士各与父兄昆弟取诀,国人悲哀,皆作离别相去之词……於是观者莫不悽惻。”
南朝梁江淹《别赋》:“是以行子肠断,百感悽惻。”
唐白行简《李娃传》:“一旦大雪,生为冻馁所驱,冒雪而出,乞食之声甚苦,闻见者莫不悽惻。”
清顾炎武《禹陵》诗:“会稽山色好,悽惻独攀登。”
悲痛;哀伤。 苏曼珠《碎簪记》:“余心中甚为莲佩凄惻,此盖人生至无可如何之事也。”
因情景凄凉而感触悲伤。 南朝梁江淹《别赋》:“是以行子肠断,百感凄惻。”
唐黄滔《明皇回驾经马嵬赋》:“六马归秦,却经过於此地;九泉隔越,几凄惻於平生。”
宋陆游《鹿头关过庞士元庙》诗:“士元死千载,凄惻过遗祠。”
明郎瑛《七修类稿·事物八·玉华山樵》:“老怀岂能忘故山,神游往往于其问。为君写此转凄惻,片云零落何时还。”
丁玲《阿毛姑娘》:“那歌调在那弦上是发出那样高亢的,激昂的,又非常委婉凄恻的声音, 阿毛又想哭了。”
悲伤。
凄qī(1)(形)寒冷:风雨~~。(2)(形)形容冷落萧条:~凉|~清。(3)(形)形容悲伤难过:~然|~切|~惨。
恻读音:cè恻cè(形)悲伤、怜悯:悱~|~隐|~然|缠绵悱~。